"Boss, bây giờ lái xe về đâu ạ?"
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn đường dài trên đường cao tốc, đến khúc rẽ, tài xế kiêm trợ lý của Lăng Thiếu Hàn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy boss nhà mình vẫn giữ nguyên một tư thế để cho người đẹp bên cạnh ngủ thoải mái hơn anh ta định lên tiếng hỏi: Boss không mỏi tay ạ.
Tay boss giữ nguyên như vậy cũng được hơn một tiếng rồi.
Nhưng nghĩ lại anh ta lại thôi, quay đầu nhỏ giọng hỏi việc chính.
"Về biệt thự đi."
Lăng Thiếu Hàn ngắm nhìn Hạ Thư Hinh đang ngủ say, nghe tiếng tài xế hỏi chỉ nhẹ giọng đáp.
Từ đầu đến cuối ánh mắt không rời khỏi gương mặt thanh tú của Hạ Thư Hinh một chút nào.
Hạ Thư Hinh không biết mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, chắc do cô quá mệt mỏi nên cô không biết mình ngủ say giấc suốt mấy tiếng đồng hồ liền.
Đến khi tỉnh dậy, mới phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại xa lạ.
Theo bản năng, Hạ Thư Hinh nhìn xung quanh căn phòng.
Dựa theo tính chất nghề nghiệp cô không nhịn được đánh giá cách bày trí giản dị kết hợp với tông màu trung tính của căn phòng này một hồi, mới thấy có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trong đầu Hạ Thư Hinh chợt xẹt qua hình ảnh nào đó.
Phải rồi, cách bố trí trong căn phòng không khác gì căn phòng ngủ ở căn hộ của Lăng Thiếu Hàn.
Vậy nên, cô đang ở nhà Lăng Thiếu Hàn?
Trong phút chốc, cô liền nhớ ra.
Trên đường trở về từ nghĩa trang cô đã ngủ trên xe của anh.
Vì vậy, đáp án đã rất rõ ràng.
Cô đã ngủ suốt từ lúc trên xe anh cho đến tận khi anh ôm cô vào nhà anh cô cũng không biết gì.
Hạ Thư Hinh đưa tay lên vỗ nhẹ một cái vào đầu.
Sao cô có thể ngủ quên xe người khác, lại còn ngủ say đến mức chẳng khác gì con lợn, không biết gì hết nhỉ?
Hạ Thư Hinh lắc đầu.
Cô nghĩ, chắc chắn là dạo này do áp lực công việc, cộng thêm vài việc vặt linh tinh nên giấc ngủ của cô không đều đặn mới dẫn đến việc ngủ trên xe anh không có chút phòng bị nào.
Trầm tư một lúc, cô vươn vai ngồi dậy, bước xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn sắc trời đã chuyển sang tối đen, từng hạt mưa nặng hạt va đập vào cửa sổ, Hạ Thư Hinh hơi nhíu đôi lông mày, không biết là nghĩ gì.
Cô đi đến ghế sô pha, lấy điện thoại mở lên xem giờ.
Nhìn đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút tối, Hạ Thư Hinh bất giác thở dài một hơi.
Mưa mau như vậy, trời lại tối đen, xem ra lát nữa cho dù không muốn thì cô vẫn phải làm phiền Lăng Thiếu Hàn cho mượn xe trở về nhà rồi.
Hạ Thư Hinh rửa mặt qua loa rồi mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Cô xuống phòng khách, bước chân bất chợt dừng lại khi ngửi thấy một mùi hương thơm phức bay ra từ trong phòng bếp.
Cô nghĩ vài giây rồi chuyển sang hướng đó, cô không vào trong, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn ngắm bóng lưng bận rộn của người đàn ông đang bận rộn bên trong qua lớp kính trong suốt.
Cứ thế, Hạ Thư Hinh mải ngắm bóng dáng cao lớn ấy một hồi cho đến khi người đàn ông đột nhiên quay đầu ra cất tiếng làm cô giật mình, nét mặt hiện lên vẻ luống cuống giống như bị bắt quả tang nhìn trộm người khác.
Mà thực tế, đúng là như vậy.
Lăng Thiếu Hàn thấy Hạ Thư Hinh đã dậy từ bao giờ, đứng bên ngoài không biết bao lâu, ánh mắt anh hơi ngẩn ra vài giây, khóe môi bất giác cong lên khi thấy vẻ mặt bối rối của cô.
Anh dịu dàng nói: "Em dậy rồi à? Lại đây ăn tối đi."
Hạ Thư Hinh định từ chối.
Lời nói đến đầu môi liền nuốt trở về cuống họng.
Cô bước đến bên cạnh bàn ăn.
Khi nhìn thấy một bàn toàn là thức ăn thanh đạm đầy đủ dinh dưỡng được bày biện rất đẹp mắt khiến người nhìn vào chảy nước miếng không thôi, hai mắt cô liền hiện lên sự kinh ngạc.
Một vị tổng tài sát phạt quyết đoán trên thương trường, một cậu ấm từ nhỏ đã có người phục vụ cơm bưng nước rót nhiều năm ấy vậy mà lại có tài nấu nướng không thể xem thường.
Nếu không phải hôm nay cô ở nhà Lăng Thiếu Hàn, chứng kiến anh vào bếp, nấu ăn một cách thành thạo cô còn không dám tin người đàn ông ấy có thể nấu ra cả một bàn thức ăn ngon đến vậy.
Cô nuốt nước bọt, nói: "Lăng Thiếu Hàn, anh từng học nấu ăn hả?"
Lăng Thiếu Hàn kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
Nghe câu hỏi của cô, anh không thấy bất ngờ lắm, lập tức trả lời: "Ừ, trước kia ở trong quân đội tôi từng học qua."
Nét mặt Hạ Thư Hinh hiện lên sự kinh ngạc, vài giây sau cánh môi cô khẽ nở nụ cười nhẹ.
"Lăng tổng, cho tôi hỏi một người đàn ông đa tài như anh còn có gì không biết không?"
Đáy mắt Lăng Thiếu Hàn lướt qua gương mặt thanh tú của Hạ Thư Hinh: "Có."
"Ví dụ như tôi không biết làm