Vốn dĩ lần này ngỏ ý với Hạ Thư Hinh Lăng Thiếu Hàn đã chuẩn bị sẵn tâm thế để nghe lời từ chối của cô như những lần trước đó.
Nên khi anh nói ra mấy câu kia dù trong lòng hy vọng cô đừng từ chối anh thì anh vẫn nghĩ mình đã đoán ra được đáp án mà chính anh cũng không muốn nghe.
Vì thế, khi Hạ Thư Hinh thốt lên câu nói ấy, nó hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của anh.
Cô nói: Lăng Thiếu Hàn, chúng ta kết hôn đi.
Câu nói ấy rất nhẹ nhàng như cơn gió nhè nhẹ lướt qua mang tai anh giống như cô đang nói: Lăng Thiếu Hàn, ăn cơm thôi.
Thế nhưng, câu nói ấy lại mang đến một uy lực không nhỏ, đánh mạnh vào tâm trí anh, trái tim anh.
Đôi mắt anh lúc này đầy vẻ sững sờ, bất ngờ, anh ngỡ như bản thân vừa rồi bị ảo giác nên mới nghe lầm.
Hạ Thư Hinh - cô gái nhiều lần muốn né tránh anh, nói không có tình cảm với anh, muốn dứt khoát phân rõ quan hệ với anh.
Cô gái ấy, giờ phút này đây, ngay tại căn hộ của anh, dưới ánh đèn vàng ấm áp cô nhìn thẳng vào mắt anh cất lên lời đến chính bản thân anh cũng không dám tin là mình có nghe sai không.
Khuôn mặt anh hiện rõ sự không chắc chắn, anh hỏi lại lần nữa, thanh âm có vài phần kích động: "Hạ Thư Hinh, em vừa nói gì cơ?"
Hạ Thư Hinh khẽ cười.
Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định nhìn thẳng vào nét mặt anh, lặp lại câu nói vừa rồi: "Lăng Thiếu Hàn, yêu cầu hôm đó tôi chấp nhận.
Thế nên, chúng ta kết hôn đi."
Nhận được đáp án chắc nịch cùng ánh mắt của cô, Lăng Thiếu Hàn hoàn toàn ngẩn ra.
Có lẽ niềm vui đến quá nhanh, tối nay anh còn bị cô xoay vòng vòng nên nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này.
Nói thẳng ra là khi nghe cô nhắc lại từng câu từng chữ anh vừa vui vừa sợ, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó, mộng tỉnh, tình tan.
Khi nói ra câu này, Hạ Thư Hinh đã dùng hết sự ấyn đảm của bản thân bao năm qua ở trước mặt người đàn ông.
Thậm chí, lúc này chỉ vì nghĩ đến mấy lần từng từ chối lời tỏ tình của anh cho nên khi thốt câu nói kia tận hai lần cô thấy Lăng Thiếu Hàn im lặng, không đáp lại cô khiến cho lòng cô thấp thỏm không yên.
Cô là cô gái bình thường mà thôi, da mặt cô rất mỏng.
Ngày trước khi đồng ý kết hôn với Phó Minh Vũ cũng là do anh ta mở lời và hai nhà Hạ- Phó chuẩn bị, còn cô không phải làm gì hết.
Còn lần này, Hạ Thư Hinh cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu để thốt lên câu nói đó.
Cô chỉ biết, Lăng Thiếu Hàn mãi không đáp lại lời của cô khiến cô tự dưng hối hận không thôi khi đột ngột thốt ra câu ấy.
Nhưng lời đã thốt, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Lăng Thiếu Hàn vẫn chưa tin tưởng lắm hỏi lại: "Hạ Thư Hinh, em không nói đùa chứ?"
Hạ Thư Hinh lắc đầu.
Có thể vừa rồi cô hành động hơi bồng bột, nhưng tuyệt đối không phải lời nói trong phút chốc, lát sau là thay đổi ý định, trở mặt.
Ít nhất cô không phải loại người đó.
Một khi đã nói ra câu nói gì đó, cô đã chấp nhận sẽ chịu trách nhiệm cho lời ăn tiếng nói của mình.
Hiện tại ở trước mặt Lăng Thiếu Hàn cũng vậy.
Huống chi, suy nghĩ này cũng đã giày vò tâm trạng cô suốt một, hai hôm nay, khi nói ra cô thấy bản thân hơi nhẹ nhõm.
"Hạ Thư Hinh, kết hôn không phải chuyện đùa, nó quyết định hạnh phúc cả một đời người đấy.
Em có biết quyết định vừa rồi sẽ thay đổi cả cuộc đời em không? Em có chắc chắn lúc nói ra câu nói này, em đã suy nghĩ cẩn thận rồi không? Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn xác nhận mà thôi."
Lăng Thiếu Hàn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Hạ Thư Hinh, thấy gương mặt cô thay đổi thoáng qua theo từng lời của mình, lòng có chút hụt hẫng, nhưng anh không thể hiện ra ngoài.
Hạ Thư Hinh mấp máy cánh môi: "Lăng Thiếu Hàn, lẽ nào anh không muốn kết hôn với tôi hay sao?"
Lăng Thiếu Hàn lắc đầu.
Anh đương nhiên muốn kết hôn với cô rồi, chỉ là niềm vui đến quá nhanh thì càng có nhiều bí ẩn.
Anh sẽ không ngốc, cẩn thận suy nghĩ lại trong vài giây anh càng thấy hơi nghi ngờ người con gái mới đây không lâu hết lần này đến lần khác từ chối lời tỏ tình của anh giờ phút này lại ở trước mặt anh nói ra câu đó là xuất phát từ đáy lòng, là do cô thật sự muốn kết hôn với anh hay là cô đang che giấu chuyện gì đó.
Trong đầu anh hơi lóe lên một ý nghĩ, anh cong môi nhìn cô nói: "Theo đuổi tôi đi.
Theo đuổi được tôi sẽ đồng ý kết hôn với em."
Hạ Thư Hinh không ngờ đáp án mình nhận được từ người đàn ông tuy rằng chưa từng nói yêu mình, nhưng những hành động cử chỉ của anh đều thể hiện rõ ràng là thích cô lại thốt ra câu nói đấy.
Cô nhất thời ngây người ra, hơi khó tin hỏi: "Hả? Anh nói cái gì cơ?"
"Hạ Thư Hinh, đúng là tôi muốn kết hôn với em.
Nhưng tiền đề tiến đến hôn nhân là hai người phải có tình cảm với đối phương chứ không phải tình cảm chỉ xuất phát từ một phía.
Vì thế, so với việc kết hôn thì tôi càng cần trái tim của em hướng về tôi hơn.
Vậy nên, Hạ Thư Hinh, nếu em muốn kết hôn với tôi thật lòng, thì hãy chứng minh cho tôi thấy đi, hãy để tôi thấy là em có tình cảm với tôi và muốn cùng tôi nắm tay hết cuộc đời này đi."
…
Kể tử ngày hôm đấy ở nhà Lăng Thiếu Hàn, câu nói mà anh nói với cô hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, tâm trí cô không ngừng tua lại cuộc trò chuyện hôm ấy.
Mỗi lần như vậy, tâm trạng cô càng thêm phức tạp.
Cái cảm giác tự tin dường như đã nắm chắc câu trả lời của Lăng Thiếu Hàn trong lòng bàn tay đột nhiên lại bị đối phương dội cho một gáo nước lạnh, đưa ra đáp án mà cô có nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được thật sự rất khó chịu.
Hơn hết, Lăng Thiếu Hàn còn rất lý trí, anh không vì lời nói của cô gái mình thích mà dao động, anh vẫn phân biệt rất rõ ràng giữa hôn nhân và tình yêu.
Anh lại còn đưa ra một yêu cầu tưởng chừng vô lý mà lại rất có lý, đến mức cô không thể nào phản bác được, chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.
Cái cảm giác tự bê đá đập chân, tự chuốc họa vào người đúng là không dễ chịu chút nào.
Cô