Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ
Thể loại: ĐAM MỸ, hiện đại, thụ trọng sinh, showbiz, ảnh đế x nhiếp ảnh gia, ngạo kiều thần kinh rung rinh hay ngại ngùng đáng yêu công, dương quang tạc mao thụ, hài, cực sủng, HE.
Độ dài: 106 chương + 7 PN
Tình trạng: Hoàn edit
----
Chỉ một lần vô tình chụp trúng cảnh ảnh đế Địch Thu Hạc bị đẩy rơi lầu bỏ mạng mà Hạ Bạch lại trọng sinh một cách oan ức, quay ngược lại mười năm quá khứ, từ một ông chú 30 tuổi biến thành cậu trai 20 tuổi, từ tiền gửi ngân hàng 600 vạn thành tiền gửi ngân hàng 600, từ một nhiếp ảnh gia lừng lẫy quay trở lại thành một sinh viên nghèo túng thành tích nát bét.
Hạ Bạch lúc đó không bị chết oan, không oán hận thế giới, không hối tiếc quá khứ vậy mà chớp mắt một cái trời cao nỡ lòng nào đem cậu vứt trở lại mười năm trước, ngoài đổi lại được tuổi trẻ khỏe thì xem như mất tất cả thành quả mà cậu đã phấn đấu. Xui xẻo đến thế là cùng.
Nguyên nhân Hạ Bạch trọng sinh không thể nào thoát khỏi liên quan đến cái chết trẻ của Địch Thu Hạc kiếp trước, có lẽ là duyên phận nên kiếp này hai người gặp nhau rất sớm, không còn là một thoáng lướt qua máy ảnh như kiếp trước. Kiếp này Hạ Bạch gặp được một Địch Thu Hạc 23 tuổi là một minh tinh vừa nổi lên lại bị mẹ kế vùi dập không thương tiếc, một đứa trẻ cha không thương mẹ kế không tha, là một tên “thần kinh phân liệt”.
Từ cái nhìn đầu tiên, Địch Thu Hạc là hình tượng tinh anh cao quý lãnh diễm “ôn nhu dễ gần, quân tử phiên phiên”. Trước mặt truyền thông và công chúng, Địch Thu Hạc là một người hiền lành như con cún nhỏ vô hại bị bắt nạt, xoay mặt lại là một con cáo nham hiểm quyết đoán bảo vệ chính bản thân mình và sự nghiệp diễn viên mình theo đuổi.
Đối với bạn bè thân thiết, Địch Thu Hạc là một tên bạn xấu tính đúng nghĩa: trọng sắc khinh bạn, người yêu quan trọng nhất, bạn bè chỉ để giải quyết vấn đề khúc mắc trong tình yêu, bạn bè chỉ là chỗ để Địch Thu Hạc khoe khoang tình yêu. Còn đối mặt với Hạ Bạch cả trước và sau khi yêu thì Địch Thu Hạc là tổ hợp của ấu trĩ, ngây ngốc, ngu ngơ, não tàn, ảo tưởng, não bổ, ngại ngùng, giả vờ đáng thương và đáng yêu.
Hạ Bạch có tính cách trầm ổn, cầu tiến chịu khó và hơi ngơ ngác một chút, hay đúng hơn là ngơ ngác trước bệnh thần kinh rung rinh bất định của Địch Thu Hạc =]]]
Dù việc trọng sinh là bị bất đắc dĩ nhưng Hạ Bạch vẫn cố gắng phấn đấu lại lần nữa, dùng kinh nghiệm chụp ảnh đời trước để mở ra con một đường mới cho mình ở kiếp này, từ một cậu học trò nhiếp ảnh dần vụt sáng như một hòn ngọc quý trong giới nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Một tâm hồn già dặn trong một cơ thể thanh xuân làm Hạ Bạch có suy nghĩ rất chững chạc, đủ để nhịn nhục với những hành động não tàn chọc tức người khác của Địch Thu Hạc
Kiếp này Hạ Bạch như một thầy bói nhỏ luôn báo nguy cứu lấy cái mạng nhỏ của Địch Thu Hạc, ngăn chặn chuyện Địch Thu Hạc tráng niên chết sớm như kiếp trước. Xuất phát từ quan tâm an nguy của bạn bè, Hạ Bạch quan tâm Địch Thu Hạc một cách rất trong sáng còn Địch Thu Hạc lại tự mình biến đen, tự đổ rồi tự cong như cái móc =]]
Địch Thu Hạc có cách biểu lộ tình cảm hết sức kinh người và sến sẩm, đã tự yêu tự cong đến không bẻ lại được mà cứ tưởng mình cưng chiều Hạ Bạch như em trai, yêu mà không biết nên vẫn chưa tỏ tình. Đến khi Hạ Bạch cũng phát hiện ra tình cảm của bản thân với Địch Thu Hạc đã là rất lâu sau rồi, sau khi dò la xem người kia có cong hay không và đạt kết quả như mong muốn, Hạ Bạch tiến hành quá trình kiếm tiền mua nhà để cất giấu con Chim Hạc tốn chỗ kia, chính là “Kim ốc tàng “Điểu””
Đây hoàn toàn là một câu chuyện trọng sinh vô cùng hài hước xoay quanh tình cảm và cuộc sống của hai nhân vật chính, kể về quá trình yêu đương và quá trình cố gắng tiến tới trên con đường mà họ đã chọn. Để cuối cùng họ cùng nhau sống hạnh phúc, cùng nhau già đi, một người vững bước chân trên bục nhận giải ảnh đế, một người sáng chói trên nghiệp nhiếp ảnh chuyên nghiệp, cùng nhau ngao du bốn bể, kết cục đó không thể viên mãn hơn nữa.
---
[Một vài trích đoạn Hạc não tàn:
Địch Thu Hạc mua lại chữ ký của chính mình, sợ bị cười chê nên giả dạng thành người lạ lừa Hạ Bạch, dẫn đến bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười mãi về sau - Bạch lại Bạch là nick của Hạ Bạch, Một con chim sinh vào mùa thu là nick của Thu Hạc =]]]
Bạch lại Bạch: Bạn là nam?
Một con chim sinh vào mùa thu: Không phải!!!!!
Bạch lại Bạch:..
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình là em gái manh có đại JJ ^-^
Bạch lại Bạch:...
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình vừa soái lại vừa manh
Hạ Bạch nhìn trang wechat, lâm vào trầm mặc. Lúc này cậu tán gẫu không nổi nữa.
---
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình không vui
Hạ Bạch giơ tay lên chống mặt, đầy mặt tê liệt. Ngươi không vui thì sao? Mọi người chẳng qua là quan hệ giao dịch mà thôi, thân thiết với người quen sơ không được a.
Một con chim sinh vào mùa thu: An ủi mình.
Hạ Bạch quyết định giả mù.
Một con chim sinh vào mùa thu: Mình hôm nay bị em gái cùng cha khác mẹ bắt nạt, mẹ kế của mình rất xấu.
Động tác Hạ Bạch tắt khung trò chuyện ngừng lại, lại giơ điện thoại lên trước mặt.
Một con chim sinh vào mùa thu: Sau đó mình khích bác cha giúp mình bắt nạt lại, còn đào hố cho mẹ kế.
Tâm đồng tình mới vừa ló đầu đột nhiên xiêu vẹo.
Một con chim sinh vào mùa thu: Cho nên mình lại vui vẻ rồi.
Hạ Bạch: Người mua này có phải bị bệnh hay không?
---
Địch Thu Hạc nghi hoặc ấn ấn ngực, khẽ vặn lông mày, tiến lên một tay ấn vai cậu, một tay rơi vào eo cậu, không tự chủ ngừng thở, nghiêng người, tay đặt ở eo từ từ đi xuống...
“Anh làm gì?” Chân mày Hạ Bạch co rút.
“Sắc mặt cậu rất kém, tôi ôm cậu đi gặp bác sĩ.” Địch Thu Hạc vẻ mặt thành thật.
Hạ Bạch cắn răng “Đây chính là lý do anh sờ mông tôi?”
Địch Thu Hạc ngẩn một cái, liếc mắt nhìn tay mình, dựng thẳng lông mày, “Đây là mông? Đây rõ ràng là eo sau!” Vừa nói vừa dịch tay xuống, đặt trên mông cậu, dùng sức vỗ vỗ “Đây mới là mông! Tiểu cẩu tử cậu có kiến thức thông thường hay không!”
---
[Bạn bè của Thu Hạc là để dằn vặt và bắt nạt, khổ thân Tú Văn]
Địch Thu Hạc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, từ trong balo lấy ra một tấm hình đặt tới bên mặt: “Cậu ta soái hay tôi soái?”
Lại nữa rồi.
Khương Tú Văn để ly cà phê xuống, liếc mắt nhìn tấm hình chụp đường phố vô luận nhìn bao lần vẫn như cũ không nhịn được vẫn muốn tiếp tục nhìn, trái lương tâm nói, “Cậu soái”.
“Nói phét” Địch Thu Hạc đặt tấm ảnh đường phố xuống, mặt càng thối, “Đây đều là tôi, tôi sao có thể soái hơn tôi?”
Khương Tú Văn nhịn không được lật trắng mắt, tức giận nói, “Cậu lúc lần đầu tiên hỏi tôi vấn đề này tôi chính là trả lời như vậy, kết quả thì sao? Cậu nói tôi đáp có lệ, lý do là cậu sống sờ sờ sao có thể soái giống trong ảnh. Có bệnh thì uống thuốc có được hay không? Tấm hình này rốt cuộc cậu lấy được ở đâu, kỹ thuật chụp người thật tốt, đem toàn bộ khí chất thiếu đòn của cậu chụp ra, tôi muốn mời hắn về Hồng Khách, cho đãi ngộ của nhiếp ảnh gia chủ!”
Địch Thu Hạc lại xoạt một cái quăng ra một tấm hình, nhàn nhạt nói, “Đây là ảnh gốc”
Khương Tú Văn sửng sốt, cầm lấy ảnh gốc nhìn một chút, lại nhìn về tấm hình trong tay hắn, kinh ngạc “Cậu tấm này chỉnh qua? Ố mài gọt, tôi vừa mới biết được ảnh hưởng của chỉnh ảnh đối với một tấm hình lớn như vậy. Người chỉnh ảnh này xem ra rất hiểu cậu a, hơn nữa mắt chắc chắn là mù, lại chỉnh cậu đẹp hơn 200%.”
“Sắc mặt nam nhân ghen tỵ thật khó nhìn” Địch Thu Hạc giật nhẹ khóe miệng, kiểu đại gia dựa tới trên ghế salon, ngẩng cằm, tâm tự luyến bành trướng điên cuồng, “Người chỉnh ảnh là fan của tôi, fan não tàn, fan trung thành đến chết, fan chân ái chụp ảnh theo dõi bám đuôi.”
“... Đó là biến thái đi”
Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày nhìn hắn.
Khương Tú Văn cũng không chịu được nữa, đứng dậy cầm lấy balo của anh nhét vào ngực anh, đuổi người ra ngoài.
“Cậu chính là ghen tỵ” Địch Thu Hạc khoe khoang một hồi, trong lòng sảng khoái, cẩn thận cất kỹ hình, đứng dậy cầm lấy balo nói “Hiện tại mới nhớ muốn mời fan chân ái của tôi tới Hồng Khách, hmmmm muộn rồi." Nói xong đem balo tùy ý vung lên lưng, đẹp trai tiêu sái rời đi.
Khương Tú Văn trợn mắt hốc mồm đưa mắt nhìn anh rời đi, tâm tắc đè lấy ngực. Người này rốt cuộc là trúng độc gì, sao đột nhiên lại biến trở lại bộ dáng trung nhị thiếu đòn lại khốn kiếp năm đó?
“Đừng quên bản mặt cậu đắp cho mình! Ôn nhu dễ gần! Quân tử nhanh nhẹn!” Rốt cuộc nhịn không được cảm giác biệt khuất trong lòng, hướng cửa cầu thang gào to “Nhớ uống thuốc! Lần sau không uống thuốc không cho cậu vào cửa lớn của tôi!”
Bình luận truyện