Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 88: Đầu tư


trước sau

Edit + Beta: Vịt

Nghĩ tới đây cậu thay đổi tư thế lười nhác tựa vào trên giường lúc trước, bò dậy hướng về phía kịch bản điên cuồng lật.

Nội dung khái quát của bộ phim《Sói độc》kỳ thực rất cũ rích, chính là câu chuyện về mấy vị anh hùng đến từ quốc gia bất đồng màu da bất đồng, vì tiêu diệt quái vật "Sói độc" mà tụ tập lại một chỗ, dây dưa lẫn nhau đấm đá lẫn nhau, cuối cùng đoàn kết cùng nhau cứu vớt thế giới.

Kiếp trước anh hùng trong《Sói độc》 tổng cộng có năm, tương ứng chính là các quốc gia năm phương lục địa Đông Tây Nam Bắc Trung, các anh hùng dựa theo tác dụng riêng của mình ở trong team, phân chia được định nghĩa làm năm loại nghề Human Shield, Mục Sư, Remote, Melee, Assassin (*), có thể công có thể thủ, hết sức hợp lý.

((*) Human Shield: lá chắn sống

Remote: đánh tầm xa

Melee: đánh cận chiến

Assassin: sát thủ, thích khách)

Nhưng phiên bản kịch bản trong tay cậu, các quốc gia trên lục địa lại là 6, là 6 góc lục địa, còn tồn tại một đảo quốc bị băng tuyết bao trùm. Đảo quốc dân số thưa thớt, không hỏi thế sự, thập phần thần bí, tới lúc "Sói độc" xuất hiện làm hại đại lục, bọn họ mới phái sứ giả ra ngoài hưởng ứng hiệu triệu tự giải cứu của năm nước lớn.

Mà sứ giả này...... Là một phế vật võ lực.

Hạ Bạch lật đến chỗ này dừng lại vài giây, giơ tay lên lau mặt.

Khó trách chỗ giới thiệu nhân vật, các nhân vật khác đều có thiết lập sở trường, chỉ có ở chỗ thuyết minh sứ giả là một mảnh trống không, thoạt nhìn không ăn khớp.

Chả lẽ đây chính là nguyên nhân nhân vật này cuối cùng bị xóa bỏ? Bởi vì quá yếu?

Cậu nhíu nhíu mày, nâng kịch bản lên tiếp tục lật.

Trong kịch bản thiết lập, sứ giả này là một người rất ôn nhu rất bác ái rất vô tư. Hắn lúc vừa lên sân khấu, bởi vì tính thần bí của đảo quốc mà rất được truy phủng, nhưng hắn không kiêu không nóng, bình thản đợi. Sau đó bản chất phế vật võ lực của hắn bị phát hiện, nhanh chóng từ đài cao rớt xuống, bị mọi người ghét bỏ, hắn cũng không chút nào để ý, mỉm cười nhận lấy. Từ đầu tới cuối, thái độ của hắn đều là ôn hòa, mục tiêu cũng rất rõ ràng: Tiêu diệt "Sói độc", cứu thế.

Sau khi mạo hiểm chính thức bắt đầu, anh hùng năm nước khác bởi vì tranh đoạt giữa quốc gia từng người mà hết sức bất hòa, thiếu chút nữa phát sinh nội đấu, thấy tình hình như vậy, sứ giả vẫn luôn bị coi thường đối xử lạnh nhạt, dựa vào thân phận cư dân đảo quốc không có chút gút mắc ích lợi nào với các nước, đứng giữa điều hòa, thành công ổn định đội ngũ, nhưng cũng vì vậy chịu không ít tức giận và bắt nạt.

Xem tới đây, Hạ Bạch lại lần nữa im lặng.

Cho nên vị trí của sứ giả này ở trong team là bao trút giận? Hoặc là hỗn hợp dính lại đội ngũ?

Nếu như chỉ có như vậy, nhân vật kia xóa cũng được...... Quá biệt khuất, người xem đoán chừng sẽ không thích kiểu người như vậy.

Nội dung bộ phim tiếp tục phát triển, đội ngũ sau khi miễn cưỡng ổn định lại gặp phải nguy hiểm đầu tiên, đội trưởng Human Shield lập ra chiến đấu làm bừa, thiếu chút nữa làm hại đoàn người bị diệt, giây phút nguy cấp, sứ giả giở trò khôn vặt để cho mọi người chạy ra tìm đường sống, nhặt về một mạng. Trải qua chuyện này, đội trưởng Human Shield thành thục rất nhiều, bắt đầu bày vị trí của chính mình, chủ động hiểu rõ đặc tính của đồng đội, tìm kiếm hợp tác.

Hạ Bạch chớp mắt, khôn vặt? Giở trò gì vậy?

Trong 《Sói độc》phiên bản kiếp trước cậu xem, sau khi mạo hiểm nguy cơ cả đoàn lần đầu tiên gặp phải là dựa vào lúc đội trưởng trọng thương sắp chết bộc phát tiểu vũ trụ an toàn vượt qua, sau đó đội trưởng bởi vậy đạt được tín phục của đồng đội, coi như là một bước ngoặt mài hợp (*) của tiểu đội rất quan trọng.

((*) mài hợp: ở chung cọ sát lẫn nhau)

Mà phiên bản này...... Cho nên kiếp trước đội trưởng bị fan điện ảnh trêu chọc là "Tính xảy ra ngẫu nhiên miểu thiên miểu địa (*) kỹ xảo bug" độc quyền skill, chỉ là biên kịch sau khi xóa bỏ nhân vật sứ giả này, vì để cho đội ngũ chạy trốn hợp lý và cùng mài hợp thành công mà ép buộc tạo ra một cái mảnh vá sao......

((*) đầy đủ chỗ này là "miểu thiên miểu địa miểu vũ trụ": diệt trời diệt đất diệt vũ trụ)

Có sứ giả, đội ngũ chật vật bỏ trốn, sĩ khí giảm xuống, bắt đầu nghĩ lại bản thân, chủ động hiểu rõ mài hợp; không có sứ giả đội trưởng trước phạm sai lầm sau bộc phát, cứu được toàn đội sau đó đạt được ủng hộ của đồng đội.

Cảm giác vẫn là có sứ giả tốt hơn chút.

Cậu thập phần tư lợi nghĩ, tiếp tục lật.

Câu chuyện tiếp tục phát triển, nguy hiểm đội ngũ gặp phải ngày càng nhiều, mà khôn lỏi của sứ giả cũng càng ngày càng nhiều......

Lật xong bản kịch bản nội dung phim quen thuộc lại xa lạ này, Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm.

Chời má, sứ giả này ngày trước cực kỳ phế, sau khi nội dung phim tiến vào quỹ đạo, cư nhiên là đầu não của team! Nói cách khác, hắn là chỉ huy của team này! Là chong chóng đo chiều gió! Là nhân vật linh hồn của đội ngũ!

Kết hợp với phiên bản nội dung phim 《Sói độc》kiếp trước xem, cậu phát hiện kiếp trước fan điện ảnh đối với 《Sói độc》 vừa yêu vừa hận điên cuồng thổ tào, cư nhiên phần lớn đều là sau khi xóa bỏ nhân vật sứ giả này.

Tỷ như Thánh mẫu (*) thỉnh thoảng chữa bệnh cho con gái; tỷ như Remote trầm mặc đột nhiên trở thành thanh niên miệng pháo (**); tỷ như đội trưởng Human Shield hình tượng mâu thuẫn toàn bộ hành trình nhiệt huyết dũng cảm, thỉnh thoảng nhưng lại lý trí tới gần như máu lạnh; tỷ như ông chú Assassin mạc danh kỳ diệu bác ái và tự mình hi sinh; tỷ như Melee vận khí tốt giống như trời giáng Phật quang...... Nếu không phải câu chuyện quay thật sự rất đặc sắc, đám fan điện ảnh đã sớm gửi lưỡi dao cho biên kịch rồi!

((*) sao bên trên tác giả lại nói là mục sư nhể

((*) miệng pháo: chỉ những người chuyên ba hoa, khoác lác)

Toàn đội đều phải sụp đổ hình tượng một lần, quả thực giống như nguyền rủa được chứ!

Mà hiện tại sau khi nhìn kịch bản《Sói độc》, Hạ Bạch hiểu rõ bất đắc dĩ và oan ức của biên kịch.

Vì trọn vẹn nội dung phim, hắn không thể không đem sứ giả thánh phụ trị liệu cho ngự tỷ lãnh tĩnh; hủy đi đầu óc thông minh nắm trong tay toàn cục của Melee vận khí tốt; hành động bác ái và hi sinh bản thân, nghĩ cách sắp đặt cho Assassin; miệng pháo...... À không, là năng lực tẩy não đối mặt với kẻ địch lâm nguy không loạn, dựa vào BB là có thể hold toàn trường, để lọt một chút xíu cho Remote...... Biên tập thật sự quá khó khăn a! Hắn đã tận lực không phá hủy hình tượng rồi! Nhưng có vài cảnh phim muốn thuận lợi tiến hành, lại không thể thiếu được phần thúc đẩy của sứ giả, không có nhân vật sứ giả này, hắn chỉ có thể đặt toàn bộ chuyện sứ giả có thể làm lên đầu các đồng đội khác!

Biên kịch trong lòng khổ a!

Cậu rất hiểu, nhân vật sứ giả này tuyệt đối không phải là biên kịch và đạo diễn bởi vì cảm thấy yếu ớt mà xóa bỏ! Kết hợp với giải thích lúc trước của Cooper, nhân vật này rất có thể là bởi vì thật sự tìm không được diễn viên thích hợp, mà không thể không xóa bỏ!

Cooper lần trước ở show diễn nhìn thấy Địch Thu Hạc là tháng hai, hiện tại đã là tháng sáu, nói cách khác, 《Sói độc》vì nhân vật diễn viên châu Á này, đã kéo dài khoảng 4 tháng, đối với một tổ phim thiếu thốn mà nói, đây là bao hi sinh a!

Đáng thương, quá đáng thương.

Đạo diễn cũng đã hết hi vọng, tìm không được diễn viên châu Á thích hợp, tìm tiểu thịt tươi của bổn quốc thế tạm a, làm sao lại đặt ra sứ giả người phương Đông tóc đen mắt đen như vậy chứ.

Cạch, cửa phòng bị đẩy ra, Địch Thu Hạc chống lại tầm mắt với Hạ Bạch ngồi ở trên giường đang cầm kịch bản thở dài thở ngắn, nhịn không được cười, đi tới hỏi, "Sao thế? Đói không, có muốn ăn chút đồ gì lót bụng không?"

Hạ Bạch nhìn khuôn mặt anh rất ôn nhu rất phù hợp với hình tượng bác ái thánh phụ của sứ giả, quyết đoán túm lấy tay anh, nắm chặt, chân thành nói, "Thu Hạc, nhân vật sứ giả này anh nhất định phải nhận! Nếu như tổ phim không có tiền, em đề nghị anh đầu tư, kiếm tiền ổn định không lỗ, tin em!"

《Sói độc》kiếp trước bởi vì xóa bỏ nhân vật sứ giả và mảnh bản đồ đảo quốc, mấy chi nhánh chủ yếu có liên quan với đảo quốc, mà dẫn tới trong nội dung phim có mấy bug hết sức rõ ràng, nhưng cho dù như vậy, 《Sói độc》cuối cùng cũng hot, còn trở thành kinh điển một đời.

Có lẽ trong độ hot này có một phần "Thiếu sót hay càng hấp dẫn người", nhưng cậu tin, sau khi phục bút nội dung phim hoàn chỉnh team mạo hiểm và cả sườn bối cảnh, 《Sói độc》chỉ sẽ hot hơn cả trước kia! Không có mấy hình tượng thỉnh thoảng vỡ vụn kia, hình tượng của mấy anh hùng khác cũng sẽ trở nên càng
thêm đầy đặn chân thật hấp dẫn người!

Bộ phim mạo hiểm phong cách phim phóng sự đầu tiên, loại phim có ý nghĩa vượt thời đại này, phải quay! Tuyệt đối phải quay! Bỏ tiền ra cũng phải quay!

Địch Thu Hạc nhìn mắt cậu nghiêm túc tới dường như tỏa ra đốm sao nhỏ, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, cau mày, rút tay ra sờ sờ trán cậu, nghi ngờ: "...... Phát sốt nói mê sảng hả?"

Hạ Bạch: "......"

"Đói ngu rồi?" Địch Thu Hạc lại sờ sờ mặt cậu cứng ngắc, rốt cục không nhịn được cười, cúi đầu hôn mắt cậu một cái, thân mật khen nói, "Tiểu cẩu tử, ánh mắt em vừa rồi nhìn anh giống y cún nhỏ nhìn thấy cục xương, thật đáng yêu."

Một cỗ khí bực bội từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, Hạ Bạch hít sâu, tức giận hất tay anh ra, vỗ kịch bản lên mặt anh, khí nén xuống đan điền (*), "Gà cay! Anh mới là chó!"

((*) đan điền: vùng dưới rốn)

Chọc giận người yêu, Địch Thu Hạc tự ăn đắng, bị đánh trở về lãnh cung — phòng khách.

Hình Thiệu Phong thấy anh mang theo cười đi vào, xụ mặt đi ra ngoài, trong lòng hiểu rõ, thân thiết tiếp tục chủ đề lúc trước, "Địch Xuân Hoa lần này phạm vào chuyện không nhỏ, đã nháo lớn truyền ra, lên tin tức của nước D và trong nước, Tần Lỵ ngồi không yên, đã mua vé máy bay chuẩn bị bay tới, bà ta có thể sẽ tới tìm cậu."

Địch Thu Hạc nghe vậy cau mày, ngồi trở lại đối diện hắn, đem kịch bản Hạ Bạch ném cho anh và hai tấm danh thiếp Cooper đưa cùng đẩy qua, nói, "Tới cũng không gặp, phạm lỗi thì phải chịu phạt, tội chính lần này của Địch Xuân Hoa không ở chỗ tôi, mà là ở trên người hai cô gái vị thành niên bị cô ta lừa gạt kia, Tần Lỵ nếu như đủ thông minh, nên trước tiên đi trấn an hai thiếu nữ vị thành niên kia và phụ huynh của đối phương, mà không phải chạy đến chỗ tôi càn quấy."

Chuyện lần này, Địch Xuân Hoa mặc dù có ý đồ chủ quan mua hung đả thương người, nhưng bởi vì vị thành niên chưa đạt thành tội phạm, cuối cùng có thể sẽ không bị phán quá nặng. Cô ta hiện tại sở dĩ sẽ bị gia đình trông coi nghiêm, là bởi vì cô ta có phạm tội thật uy hiếp ép hai thiếu nữ vị thành niên, chụp ảnh nude và video vũ nhục đối phương.

Nói tới cũng là Địch Xuân Hoa tự mình ngu, cho rằng nơi này vẫn là trong nước, bản thân vẫn có người nhà che chở, cư nhiên lớn lối cầm theo ảnh nude và video làm nhục lúc giam cầm uy hiếp hai cô gái chụp được, bị cảnh sát lục soát ngay mặt, còn chết cũng không hối cải, liều chết không nhận.

Hình Thiệu Phong thấy anh nói như vậy, biết anh không muốn tiếp tục đề tài này, thế là cúi đầu nhìn về phía danh thiếp và kịch bản anh đẩy tới, hỏi, "Đây là hai công việc mới mà cậu nhắc tới?"

Địch Thu Hạc gật đầu, "Anh liên hệ với đối phương chút, hai công việc này đều nhận. Kịch bản anh đi photo một phần nghiên cứu kỹ, ước định một chút mạo hiểm, tôi muốn đầu tư."

"Đầu tư?" Hình Thiệu Phong ngoài ý muốn, Địch Thu Hạc bắt đầu từ khi nào liên quanh tới mảng đầu tư điện ảnh?

Địch Thu Hạc nhìn biểu tình của hắn một cái, mặt cứng càng lợi hại, giải thích không tính là giải thích, "Tiểu Bạch rất thích bộ điện ảnh này."

Hình Thiệu Phong sửng sốt, sau đó không chút khách khí cười ra tiếng, thu lại kịch bản và danh thiếp, chế nhạo nói, "Tôi hiểu rồi, phần ước định nguy hiểm đầu tư bộ điện ảnh này tôi sẽ làm "thật tốt", bảo đảm cho anh một kết quả vừa lòng." Nói xong cười đi ra khỏi gian phòng, bộ dáng còn hết sức rõ ràng lắc đầu, hết sức cảm khái.

"......" Địch Thu Hạc cảm giác mình bị cười nhạo.

Sau khi quyết định nhận 《Sói độc》 và V&G, Địch Thu Hạc mặt dày đi vào trong phòng ôm lấy Hạ Bạch, lấy danh nghĩa bàn bạc công việc hảo hảo dỗ một chút, cuối cùng miễn cưỡng được tha thứ, hai người quyết định tránh Tần Lỵ có thể tìm tới cửa phát rồ, trước tiên về nước làm công việc kế tiếp và làm vài chuẩn bị sắp xếp đương kỳ.

Thế là chờ lúc Tần Lỵ hùng hổ tìm tới cửa, đối mặt chính là khuôn mặt cười đến người vật vô hại của Hình Thiệu Phong.

"Địch Thu Hạc đâu? Tần Lỵ đè xuống mệt mỏi bay đường dài và lo lắng tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi.

"Về nước rồi." Hình Thiệu Phong thành thực trả lời, sau đó khách khí trả lời, "Địch thiếu đã toàn quyền giao cho tôi xử lý chuyện nơi này, cho nên Tần nữ sĩ, không biết ngài hôm nay đến nhà, là có chuyện gì?"

Tần Lỵ đầy bụng tức giận bị nghẹn một cái, không thể tin nói, "Về nước rồi? Nó cư nhiên còn có tâm tư về nước?! Cho tôi số của nó, tôi muốn nói chuyện với nó!"

"Địch thiếu trước khi đi đã dặn dò tôi, nếu ngài cường liệt yêu cầu nói chuyện với cậu ấy, liền chuyển lại cho ngài một câu." Hình Thiệu Phong lấy khăn tay ra xoa xoa nước miếng hư hư thực thực bị bắn tới trên mặt, vẫn như cũ cười đến khách khí.

Tần Lỵ bị động tác lấy khăn tay lau mặt của hắn kích thích tới da mặt run lên, hít sâu một cái đè xuống kích động mắng chửi người, hỏi, "Nói cái gì?" Tình thế mạnh hơn người, không nhịn được cũng phải nhịn!

Hình Thiệu Phong hết sức hài lòng với phối hợp của bà ta, vo khăn tay thành một cục vứt đi, chậm rãi trả lời, "Địch thiếu bảo tôi nói với ngài, làm vị thành niên cũng không thể trở thành cái cớ thoát khỏi tội, bệnh tâm thần có lẽ có thể." Nói xong hướng bảo tiêu đằng sau ở trong phòng vẫy vẫy tay, nghiêng người để cho bảo tiêu đi ra ngoài, sau đó lui về sau một bước, giẫm lên khăn tay trên mặt đất đóng cửa lại.

"Làm ơn rời khỏi đây, không nên ép chúng tôi mời bảo vệ và báo cảnh sát." Đội trưởng bảo tiêu canh ở cửa, cau mày nhìn Tần Lỵ, ra hiệu bà ta đi mau.

Tần Lỵ từ trong kinh ngạc hoàn hồn, chỉ cảm thấy mặt mình chính là cái khăn tay bị giẫm trên mặt đất, nhịn không được hét lên một tiếng, hổn hển nói, "Đừng hòng! Địch Thu Hạc nó nằm mơ! Xuân Hoa con bé đời này đều không thể gắn lên cái mác bệnh tâm thần! Cả đời cũng không thể!" Nói xong hung hăng dùng túi đập cửa, gượng chống không để cho mình lộ ra vẻ quá mức chật vật, bước nhanh rời đi.

Bên trong phòng, đại lão luật sư ở lại cùng Hình Thiệu Phong xử lý vụ Địch Xuân Hoa nghi ngờ cau mày, nhìn về phía Hình Thiệu Phong đang khom lưng nhặt khăn tay ném vào thùng rác, hỏi, "Phản ứng của Tần Lỵ tại sao lớn như vậy, mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng lịch sử bệnh tâm thần đúng là kế thoát tội rất hay."

"Bởi vì bà ta sợ." Hình Thiệu Phong phủi bụi dính vào trên tay, cười tới hứng thú.

Địch Xuân Hoa quả thật có chút vấn đề phương diện tinh thần, nhưng Tần Lỵ cũng không dám nhắc tới với cảnh sát, còn muốn liều mạng giấu diếm, bởi vì một khi điểm này bại lộ, cảnh sát vì xác nhận tình trạng thân thể phạm nhân, nhất định sẽ sắp xếp bệnh viện làm kiểm tra toàn diện cho Địch Xuân Hoa, mà một khi làm kiểm tra, nguyên nhân bí ẩn nào đó dẫn tới tinh thần Địch Xuân Hoa có vấn đề nói không chừng giấu diếm không được.

____________

Hôm nay tôi bị tào tháo đuổi các thím ạ _.___ thế nên sửa lỗi type để đăng mãi không xong:((((

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện