Ngồi ở nhà hàng ngay tại trung tâm thương mại của Giang Thành, cảm giác vẫn như vậy chẳng khác tám năm trước là bao nhiêu, cô vẫn ngồi đối diện người phụ nữ này, chỉ là bây giờ cô không còn là học sinh cấp ba đầy non nớt nữa.
Thanh Lam bà vô cùng ung dung, gấp một miếng thịt xào cho vào miệng, chậm rãi lau miệng vắt chéo chân nhìn cô.
“ Thời Tiểu Thư không phải nên giải thích với tôi một chút sao? năm đó cô nói sẽ không gặp lại con trai tôi vậy bây giờ là thế nào? ”
Thái độ khinh bỉ cô thấy rõ, trong lời nói cũng mang theo mấy phần mỉa mai không kém, đôi mắt cũng không ít căm ghét mà nhìn cô chăm chăm, đánh giá người con gái ở trước mặt mình.
Chỉ tiếc thái độ của bà ấy, và định kiến của bà ấy vẫn không thay đổi, còn cô tất cả đã thay đổi sau khi biết được Cố Viễn Thần tám năm qua đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Ánh mắt của Thời Nhiễm không chút kiên dè nhìn thẳng vào mắt bà “ Là bác thất hứa trước, bác có để Cố Viễn Thần sống tốt sao? ” lời nói sắc bén nhấn mạnh từng chữ khiến bà cũng phải giật mình.
“ Cho dù nó không sống tốt, thì cô cũng không có tư cách, cô sẽ chẳng bao giờ xứng được với con trai tôi ” Thanh Lam có chút tức giận, nhìn cô như muốn nhai tươi nuốt sống cô ngay tại đây, tham âm bà rất khó nghe.
Cô chỉ cười nhạt, nhếch mép nhìn bà ấy “ Thế nào là không có tư cách? vậy ép con mình đến suýt bỏ mạng thì có tư cách sao? Bác gái năm đó con rời đi vì con muốn tốt cho anh ấy, nhưng tám năm qua rõ ràng anh ấy sống không hề tốt ” nhìn anh của hiên tại, cô chẳng hề nhận ra được gì khi hai người họ vừa gặp lại, nhưng khi quay lại rồi Cố Viễn Thần trở nên thấu tình đạt lý, cái gì cũng khép nép mà nghĩ cho cô khiến cô không khỏi đau lòng.
“ Thời Nhiễm, cô trăm ngàn lần không xứng với con trai tôi, chẳng phải nó vẫn đang sống tốt sao? rất thành công nữa là đằng khác.
Còn cô? tám năm đi du học cuối cùng vẫn như vậy, thật thảm hại ” Bà khinh bỉ hất cả ly nước vào người cô khiến mặt mũi của cô ướt nhem.
“ Cút xa con trai tôi ra ” Thanh Lam nhấn mạnh từng chữ một vô cùng ghét bỏ và giận dữ.
Giọt nước từ mái tóc cô rơi xuống tí tách, Thời Nhiễm không hoảng hốt cô chậm rãi cầm khăn giấy lau nước trên mặt mình “ Bác gái, con chẳng có lý do nào rời khỏi anh ấy, tám năm qua đều tại con ngu ngốc tin lời bác cho nên mới để anh ấy lâm vào khổ sở...!Lần này không có đâu ” cô hạ quyết tâm bà càn nói, cô càng quyết tâm làm cho bộ sưu tập Cây Ngô Đồng trở nên thành công nhất có thể để bà nhìn thấy, tám năm qua cô đã ở Thụy Điển thành công đến mức nào.
Ánh