Cô đưa Thời Bắc về nhà, hai chị em ngồi xuống chơi điện tử ở phòng khách, bởi vì nhờ cô nói giúp cho nên Thời Bắc an toàn thông qua mẹ cô.
Hai người hết chơi đua xe, lại chơi đấu kiếm, cho dù là trò nào cô cũng không thắng nổi Thời Bắc, đột nhiên cậu bên cạnh chậm rãi lên tiếng hỏi “ Chị, anh Thần hôm qua đã trèo cửa sổ sao? ” cậu có chút tò mò vì cậu là người mở chốt cửa sổ chứ không phải ai khác.
Cô quay sang nhìn nhíu mày một cái “ im miệng, còn hỏi sao? em là người mở chốt còn gì mẹ mà biết được thì em chết chắc ” cô nói xong liền đứng dậy, nhìn lên đồng hồ rồi đi về phòng.
Hai mắt của Thời Bắc chớp chớp mấy cái, khi nãy cậu nhìn thấy, nhìn thấy mẹ của anh đến tìm gặp chị cậu, lúc quay lại cả người chị cậu ướt một mảng lớn, cho dù bị té vào hồ cá cũng không thể nào mà ướt kiểu như vậy.
Chỉ là cậu không dám hỏi đến, cậu thừa biết chị cậu chỉ luôn cười như thế thôi, nhưng chị cậu thật ra rất buồn, cũng rất thương anh.
Thời Bắc nhìn lại mẹ mình giật mình một cái, không được cậu phải về phòng thôi, chuyện tối qua mẹ mà biết được thì cậu coi như xong.
Thời Nhiễm gọi điện thoại cho anh, nhưng hình như Cố Viễn Thần vẫn đang làm việc cho nên không thấy anh nhấc máy, cô đành ôm lấy vali tự mình đi về thôi, đến đó sẽ gọi anh về nhà ăn cơm.
“ Mẹ! con về Hồ Thanh trước, đồ ăn con đã mua để trong tủ lạnh rồi, mẹ nấu mấy món Thời Bắc thích nhé, dạo gần đây hình như gầy rồi ” Cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, đứng nói với bà.
Mẹ cô gật đầu, nhíu mày nói với cô “ Lần sau bảo nó đi cửa chính mà vào, đừng leo tường trèo cửa sổ nữa, cao như vậy nguy hiểm biết bao nhiêu ”.
Lời bà vừa dứt, cô liền ho không ngừng vì sặc nước, hoá ra mẹ cô biết rồi mà lại im lặng, cô còn tưởng bà không biết, còn muốn Thời Bắc giúp mình giấu diếm, lần này xong rồi, ngoài mặt như vậy, nhưng tội này có lẽ Thời Bắc sẽ gánh rồi.
“ Sao mẹ biết? ” Cô thắc mắc nhẹ nhàng hỏi lại.
Bà cốc vào đầu cô một cái “ Tôi đẻ cô ra được, định qua mặt bà già này sao? Mau về Hồ Thanh đi, mau đi để mẹ còn xử tội em trai con ”.
“ Vậy con đi đây ”
Thời Nhiễm bật cười, đợi xe đến sau đó quay về Hồ Thanh.
Lúc này ở bệnh viện Trung Tâm Hồ Thanh, anh cũng vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người là màu áo xanh đồng phục bảo hộ của bệnh viện.
Anh mặc vào chiếc áo blouse, cởi bỏ găng tay rồi rửa tay thật sạch, lúc này mới đi về phòng làm việc của mình để ghi báo cáo, bước chân của anh rất nhanh, Cao Thư nhìn thấy anh định gọi nhưng nhớ lại những lời anh đã cảnh cáo