Lời nói của Lục Bách Hiên khiến anh cảm thấy không đúng, con người đen láy của Viễn Thần đứng lên đi về phía phòng làm việc cầm lấy áo khoác của mình, rời khỏi bệnh viện anh lái xe đi đến Cố Thị ngay trong đêm tìm Cố Bắc.
Tiếng chuông gọi đến vang lên, anh khẽ vươn tay ấn vào để nghe.
Đầu dây bên kia là trợ lý của anh không khỏi khó khăn do dự, nhưng thật sự như vậy cũng quá đáng lắm rồi, cũng không thể giấu anh được.
“ Anh Thần tám năm trước Cố Phu Nhân đã đến gặp Chị Nhiễm ép chị ấy rời khỏi anh, Thời Gia phá sản cũng là do bà ấy làm, lúc sang đến Thụy Điển bà ấy từng cho người truy sát chị ấy nhưng Lạc Tiểu Thư đã cứu cô ấy, đám người đó còn suýt ***** *** chị ấy nhiều năm như vậy thông tin em điều tra được, mọi người ở đó nói chị ấy phải làm rất nhiều việc, người khác tán tỉnh chị ấy đều nói là có bạn trai rồi, hình ảnh, đoạn thoại em đã gửi cho anh...!Chuyện tại nạn hình như cũng liên quan đến bà ấy, em nghĩ anh nên hỏi rõ Anh Bắc vì anh ấy cũng biết chuyện này ” Lời nói của trợ lý của anh nghẹn lại, vì quá đau lòng cho Thời Nhiễm.
Cố Viễn Thần đạp chân phanh thắng xe vào lề, đường trái tim anh không ngừng rung rẩy không dám tin những gì bản thân vừa nghe được, trái tim trở nên đau nhói.
Là mẹ anh, tại sao không phải ai khác mà lại là bà ấy, năm đó cô chia tay anh, anh đã nghi ngờ nhưng vì tức giận cho nên không điều tra rõ ràng, từng ấy năm anh đều cho rằng cô chê bai anh.
Đôi mắt của anh đỏ hoe không nói một lời nào, bọn họ vứt bỏ anh lại khiến cho cô cũng vứt bỏ anh, bà ấy sao có thể độc ác đến thế, đầu anh cứ kêu ong ong không biết bản thân phải làm gì.
Nhưng cơn phẫn nộ của anh lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy thông tin mà trợ lý gửi, thảo nào Lục Bách Hiên đoạt tuyệt anh em với anh như vậy, tức giận đến mức vung tay đánh anh.
Dòng chữ suýt bị ***** *** khiến anh như muốn phát điên tay cuộn thành nắm đấm, thật không dám tưởng tượng cô gái của anh bị đám người đó động vào, anh yêu thương cô còn không hết sao bọn họ lại tàn nhẫn đến thế, cả người anh toát ra sát khí lái xe đến Cố Thị tìm Cố Bắc.
Chiếc Bentley lao nhanh trên con đường lớn, bất chấp luật giao thông, tâm trí Cố Viễn Thần một chút bình tĩnh cũng không có, bây giờ anh thật sự muốn giết người.
Muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Thời Nhiễm nhà anh, bọn họ lừa anh tám năm, khiến anh cho rằng cô là người xấu, họ bảo cô không tốt, bạn gái anh có chỗ nào không tốt? Cô không phản bội anh, cô chưa từng vứt bỏ anh, chỉ có bọn họ là người xấu.
Cố Bắc vẫn đang ở phòng làm việc, anh ấy vẫn miệt mài làm việc chỉ để rút ngắn thời gian quay lại mỹ với cô gái nhỏ của mình.
Đột nhiên cánh cửa bật tung ra, một thân người xông đến chỗ của Cố Bắc, trực tiếp nắm lấy cổ áo vung nắm đấm vào mặt, Cố Viễn Thần đôi mắt rực lửa đầy sự phẫn nộ, giây phút anh này hình như một chút lý trí cũng không còn nữa.
Cố Bắc ngã xuống dưới nền nhìn rõ người ở trước mắt là em trai mình Cố Viễn Thần dáng vẻ đầy sự phẫn nộ, không rõ lý do.
Cố Bắc quát lớn “ Cố Viễn Thần em phát điên cái gì vậy hả ”
Khoé môi của Cố Viễn Thần nhếch lên vừa chế giễu, vừa khinh bỉ người anh mà mình đã tin tưởng, giọng anh chậm rãi nhưng lạnh như băng “ Cố Bắc anh còn hỏi tôi? Con m* nó các người làm gì Thời Nhiễm của tôi hả, các người tại sao lại ép em ấy rời khỏi tôi, rốt cuộc là bạn gái tôi đắc tội gì tới các người mà các người lại làm vậy với cô ấy ” anh như muốn phát điên vừa lớn tiếng vừa vung nắm đấm vào mặt của Cố Bắc.
Nhưng vốn dĩ năm đó Cố Bắc đã ngăn mẹ mình lại, anh ta biết kết cục sẽ không tốt nếu Thời Nhiễm ở bên cạnh Cố Viễn Thần, anh ta biết chuyện nhưng không nói với Cố Viễn Thần, hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện của mẹ mình chỉ mang tội che giấu.
Cố Viễn Thần vừa bất lực vừa khổ sở, anh cảm giác bản thân như sống không bằng chết, mấp mấy môi lẩm bẩm “ Tại sao? tại sao các người lại tổn thương cô ấy ”
Khoé môi Cố Bắc bật máu, đôi mắt mơ hồ nói với Cố Viễn Thần, không đánh lại, cũng không phản kháng, bản thân chính là đang chịu những lỗi lầm bản thân đã gây ra, Cố Bắc nhìn anh lên tiếng “ Viễn Thần, anh không nên giấu em, nhưng năm đó anh đã ngăn bà ấy lại, đã khuyên bà ấy vô số lần.
Em thấy Tiểu Ly của anh không? cô ấy vẫn chưa thể mở mắt ra nhìn anh, nếu năm đó anh kiên quyết ngăn lại để hai đứa bên nhau kết cục chỉ có thể khiến Thời Nhiễm trở thành Tiểu Ly thứ hai ” bản thân anh ta cũng rất khổ sở vì bất lực bản thân vô dụng không thể giúp được gì.
Anh đứng dậy buông cổ áo Cố Bắc ra, đôi mắt lạnh lẽo, anh nhìn anh trai của mình “ Các người vứt bỏ tôi đã đành, lại còn ép buộc cô ấy vứt bỏ tôi.
Mẹ kiếp như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi ”
“ Về sau đừng xen vào chuyện của tôi, còn dám động vào cô ấy tôi sẽ phanh thây các người ” Cố Viễn Thần nói xong đầu óc không tỉnh táo bỏ đi.
Cố Viễn Thần biết, Cố Bắc muốn tốt cho anh, nhưng anh không chấp nhận được người bên cạnh mà mình tin tưởng lại lừa mình, cho dù không hận nhưng vẫn phải tức giận.
Hơn ai hết anh viết được nổi khổ của Cố Bắc, người yêu anh ấy đến hiện tại vẫn nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Chiếc Bentley vẫn được anh lái về Bắc Liêu, nhà chính Cố Gia, trời đã rạng sáng rồi anh không ngủ, cũng chẳng có tâm trí đâu nghĩ ngơi, anh vẫn không dám tưởng tượng ra cảnh tượng năm đó của Thời Nhiễm.
Ở Cố Gia Thanh Lam vô cùng bàng hoàng khi nhận được tin tức từ thám tử, bà rung rẩy không dám tin Hạ Gia lại dám cả gang mượn danh của bà.
Hôm đó bà gọi điện muốn cho người cảnh cáo Thời Nhiễm, nhưng không ngờ Hạ Gia lại nhúng tay cho người lái xe tông vào Thời Nhiễm, nếu lần này để Cố Viễn Thần biết được, đừng nói là Hạ Gia, mà ngay bà ta cũng sẽ mất con trai.
Tâm tình không khỏi khủng hoảng, đột nhiên tiếng xe vang lên bà giật mình đưa mắt sang bên ngoài, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Cố Viễn Thần thì cơ thể rung rẩy, từ trước đến nay có dịp thì anh mới về, không thể nào tùy tiện về đây mà không báo trước được.
Bà nhìn anh bước vào, dáng vẻ bình thản không biểu lộ chút cảm xúc gì, bà liền lên tiếng “ Con về có việc sao? ăn gì chưa mẹ nấu cho con nhé ” bà đứng dậy.
Nhưng Cố Viễn Thần không nói một lời nào, đi đến trước mặt bà, anh mở đoạn thoại rồi đặt xuống bàn trà, đôi mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ nhìn bà, cơ thể của bà bất động bên tai vang lên giọng của chính mình được phát ra từ điện thoại của anh.
Anh vẫn im lặng cho đến khi đoạn ghi âm kết thúc, vẫn tiếp tục mở ảnh lẫn thông tin anh điều tra được cho bà xem, bà khẽ