Dịch Tuyết Phùng lao ra từ cửa viện Ninh Ngu, hai mắt rưng rưng che miệng, gian nan lấy kiếm tuệ trong tay run rẩy đặt trên chuôi kiếm của Thiết Vân.
Thiết Vân nhanh chóng hóa thành hình người: "Cha!"
Dịch Tuyết Phùng che miệng nước mắt ròng ròng chảy xuống, hàm hồ nói: "Ta chờ một chút, chờ một chút là ổn rồi."
Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chờ một hồi thật lâu mới ngăn được nước mắt.
Thiết Vân ở bên cạnh tức giận đến giơ chân: "Y cố ý! Y nhất định cố ý đùa giỡn ngươi!"
Nếu không phải vừa rồi Dịch Tuyết Phùng truyền âm bảo hắn không nên vọng động, Thiết Vân đã sớm nhảy ra đánh nhau với Ninh Ngu, rốt cuộc thù hận đến mức nào, mới có thể dằn vặt người ta như thế?
Dịch Tuyết Phùng cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng có thể cầm về kiếm tuệ Thiết Vân coi trọng nhất từ Ninh ma đầu lãnh khốc vô tình, ăn hết túi trái cây chua đến đòi mạng kia cũng đáng giá.
Thiết Vân tức phát khóc, Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nhìn hắn: "Thật sự không có việc gì, nhìn xem, không phải đã lấy được kiếm tuệ về rồi sao?"
Thiết Vân vốn dĩ không muốn khóc, Dịch Tuyết Phùng nói câu này xong, hắn nhịn không được trực tiếp "Oa" một tiếng, nước mắt lả chả rơi xuống, so với lúc nãy Dịch Tuyết Phùng ăn chua còn lợi hại hơn.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nhìn Thiết Vân khóc thành đức hạnh như thế, đành phải vỗ đầu dỗ hắn: "Đừng khóc, ngươi còn là con nít sao?"
Thiết Vân lôi ống tay áo Dịch Tuyết Phùng lung tung lau nước mắt, nức nở nói: "Cha, ta có phải đặc biệt vô dụng không?"
Thanh âm Dịch Tuyết Phùng càng thêm ôn nhu: "Sao lại nói lời này nha, Thiết Vân của ta lợi hại nhất, vô dụng chỗ nào?"
Giọng Thiết Vân khàn khàn: "Thật giống như...!Ta mãi mãi cũng không cứu được ngươi."
Dịch Tuyết Phùng khựng tay lại.
Thiết Vân càng nghĩ càng thấy bi thương, hắn vốn chỉ muốn khóc làm nũng thôi, một câu này nói ra, hắn bị lời này của mình làm muốn khóc thêm.
Thiết Vân cúi thấp đầu, lúng ta lúng túng nói: "Ta là tên rác rưởi, ngươi bị thương ta không bảo vệ được ngươi, ngươi bị người bắt nạt ta cũng không giúp được ngươi, ngay cả khi ngươi chết..."
Hắn đột nhiên che mắt, tựa hồ không dám hồi tưởng đến cảnh tượng năm đó lúc nghe được tin Dịch Tuyết Phùng qua đời.
Dịch Tuyết Phùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiết Vân, ôn nhu nói: "Nhưng bây giờ không phải ta đã trở về rồi sao?"
Hắn nắm lấy tay Thiết Vân đặt lên lồng ngực mình, hấp háy mắt: "Ta đang khỏe mạnh đứng trước mặt ngươi, sẽ không bỏ lại ngươi nữa, tin tưởng ta thêm một lần, có được không?"
Thiết Vân ngơ ngác nhìn hắn, tựa như bị Dịch Tuyết Phùng mê hoặc gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng mỉm cười, lau khô nước mắt trên mặt hắn, không tiếng động thở dài một hơi.
Thôi thì chờ đến Man Hoang rồi hỏi chuyện ma tức trên người Thiết Vân sau đi, thoạt nhìn Thiết Vân có vẻ cực kỳ mâu thuẫn với việc này, nếu hắn cứng rắn chất vấn, e là sẽ phản tác dụng.
Dịch Tuyết Phùng mang Thiết Vân định quay về chỗ ở của mình, còn chưa đi được hai bước liền chạm mặt Tống Kính Sênh che ô đi đến.
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nhàn nhạt gật đầu: "Tống chưởng môn."
Tống Kính Sênh hình như đến tìm hắn, thấy hắn liền lặng yên không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, cười bước tới, nói: "Thân thể tiểu tiên quân còn chưa khỏi hẳn, hạn chế đi lại vẫn tốt hơn."
Thiết Vân chưa bao giờ thích nữ nhân vây quanh cha hắn, cho dù bối phận Tống Kính Sênh lớn hơn Dịch Tuyết Phùng, hắn cũng đối xử bình đẳng, hơn nữa lúc trước nghe được cuộc nói chuyện giữa Tống Kính Sênh với ma tu Man Hoang kia, càng khiến cho Thiết Vân chán ghét nàng.
Thiết Vân biến trở về kiếm treo trên eo Dịch Tuyết Phùng, cảnh giác nói: "Cha, ngươi đừng nhiều lời với nàng, ai biết nàng lại muốn hại ngươi hay không? Linh hoa trong phòng ngươi nhất định là do nàng sai người bỏ vào, mục đích muốn hủy linh mạch ngươi, ngươi tuyệt đối đừng để bị lừa."
Dịch Tuyết Phùng phảng phất không nghe Thiết Vân nói, lại cười: "Thương thế của ta đã không còn đáng ngại, làm phiền Tống chưởng môn lo lắng."
Thiết Vân: "Cha, đừng để ý tới nàng!"
Dịch Tuyết Phùng không đáp lại hắn.
Tống Kính Sênh nói: "Ta đã sai chấp sự đường chế linh dược ôn dưỡng linh mạch cho tiểu tiên quân, mỗi ngày ba lần đưa tới, tiểu tiên quân đừng quên uống đủ."
Thiết Vân: "Có độc! Nhất định có độc!"
Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Tất nhiên."
Tống Kính Sênh lại tận tình khuyên nhủ dặn dò hắn thêm vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng nhìn thân ảnh uyển chuyển của nàng từ từ đi xa, con ngươi thoáng qua một tia phức tạp.
Thiết Vân vẫn luôn ồn ào bên cạnh, một hồi nói nữ nhân này nhất định lòng mang ý đồ xấu, một hồi lại hỏi ngươi có phải đang tìm mẹ kế cho ta, Dịch Tuyết Phùng quả thực không có cách nào ứng đối, bất đắc dĩ mang hắn trở về nơi ở trước.
Vừa về đến trong phòng, Thiết Vân lập tức hóa thành hình người, hai tay khoanh trước ngực hờn dỗi, trên mặt viết "Ngươi mau mau giải thích cho ta".
Dịch Tuyết Phùng nhìn song cửa sổ trống không, lười biếng ngồi trên giường mềm chống đầu, nhàn nhạt nói: "Nàng cũng không có ác ý với ta."
Thiết Vân: "Phi!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Lúc trước Dịch Tuyết Phùng luôn đi theo Ninh Ngu, học được một ít từ ngữ thô tục như "Con mẹ nó" "Thối lắm" "Cút", lần nào Thiết Vân cũng vô cùng hoảng sợ bịt miệng hắn, không cho hắn học hư nữa, vậy mà sau khi lớn lên, thế sự đổi thay, Dịch Tuyết Phùng liếc hắn một cái, nói: "Không được nói lời thô tục."
Sắc mặt Thiết Vân uất ức vung tay trước mặt vồ một hồi, ra vẻ bắt lấy từ "Phi" vừa mới ra khỏi miệng "Phi" chộp vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào trong miệng một phát nuốt xuống.
Dịch Tuyết Phùng lúc này mới hài lòng, nói: "Ngươi còn nhớ trước đại điển Tiên đạo nàng có đưa Linh Phân Ngọc cho ta không? Đúng thực nàng có động chân động tay, thế nhưng không phải là vì hại ta."
Thiết Vân còn đang chộp không khí nhét vào miệng, hàm hồ nói: "Tại sao lại như vậy?"
Dịch Tuyết Phùng suy tính một chút, kể lại chuyện lúc Mục Tuyết Thâm muốn đoạt thân thể của hắn, trong Linh Phân Ngọc đột nhiên xuất hiện một tia linh lực hiểm hiểm cứu hắn một mạng cho Thiết Vân nghe.
Thiết Vân hít sâu vài hơi, cổ họng nghèn nghẹn, hắn nhíu mày: "Nàng chỉ là một trưởng lão ở Hàn Hoài Xuyên thôi, linh lực sao có thể thương tổn đến ma tu kia được? Ngươi xác định là từ Linh Phân Ngọc ra?"
Dịch Tuyết Phùng gật đầu: "Hơn nữa linh mạch của thân thể này...!Cũng không phải bị hao tổn."
Thiết Vân ngẩn người, hức một tiếng nấc cục, nói: "Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được trong linh hoa kia có kịch độc."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Nếu kịch độc là để bảo vệ Lâm Phù Ngọc thì sao?"
Không biết Thiết Vân có phải bị dọa sợ hay không, miệng bắt đầu hức hức nấc cục không ngừng.
Dịch Tuyết Phùng: "Nếu như nói từ lúc bắt đầu Tống Kính Sênh đã biết mục đích của Mục Tuyết Thâm là khối thân thể này, nàng vì phải bảo vệ Lâm Phù Ngọc, không tiếc tay hạ độc hắn, linh mạch Lâm Phù Ngọc...!Ta nói này, ngài trước tiên nấc cục xong được không?"
Hắn nói một câu, Thiết Vân bên cạnh như trợ hứng hức một phát, cuối cùng Dịch Tuyết Phùng thật sự không chịu được nữa, đứng dậy rót cho hắn một chén trà, thấy Thiết Vân tấn tấn uống vào rốt cục hòa hoãn lại, lúc này mới lườm hắn một cái.
Thiết Vân cười lấy lòng nói: "Cha,