Ánh mắt Mục Tuyết Thâm nhìn hắn hơi đổi.
Dịch Tuyết Phùng đầy hứng thú nhìn hắn biến sắc, đang định nói gì, hỏa kết giới ngoài cửa truyền đến một tiếng vang yếu ớt, giống như có vật gì đang bị thiêu cháy.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn, mi mắt nheo lại, mắt sắc thấy rõ một con hạc giấy bị đốt phân nửa đang lâng lâng rơi xuống từ không trung, chốc lát đã bị ngọn lửa cắn nuốt, chỉ còn dư lại một đống tro tàn.
Đó là! hạc giấy truyền tin của Ninh Ngu?
Sao Ninh Ngu lại biết vị trí của mình?
Dịch Tuyết Phùng cau mày, nghĩ mãi cũng không ra.
Mục Tuyết Thâm cười lạnh một tiếng phân tích lời của hắn: "Năm đó Dịch Tuyết Phùng ở trong Tru Ma trận, thần hồn đều nát tan, ba hồn bảy vía tán loạn trong trận pháp, nếu nói vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh cũng không quá đáng, hắn sao có thể có năng lực lớn như vậy, có thể tập hợp thần hồn, còn quay về đoạt xá thân thể của ta?"
Dịch Tuyết Phùng không biết rõ sự tình sau khi bản thân chết đi, tất nhiên không thể trả lời, nhưng theo lời giải thích của Mục Tuyết Thâm, không lâu sau khi hắn chết, nhất định có người quay lại Tru Ma trận gom nhặt hồn phách của hắn, từng chút từng chút một ghép lại, nếu không bây giờ hắn cũng không đoạt xá được.
Thế nhưng người kia rốt cuộc là ai, hiện tại Dịch Tuyết Phùng không có tâm tư suy xét, nghe đâu từ sau lần đó Ninh Ngu trực tiếp nhập ma, ma tu căn bản không có khả năng tiến vào Tru Ma trận, vậy những người nguyện ý tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy để cứu hắn, chỉ còn lại Thu Mãn Khê, hoặc chính là người quen thuộc với hắn hơn nữa!
Thiết Vân? Không đúng, khi đó hắn đi theo Lâm Phàn, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chớ nói chi đến việc cứu hắn, bốn con linh thú kia càng không thể nào, bọn nó không đến quấy rối đã là không tồi rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dịch Tuyết Phùng vậy mà không nghĩ ra được ai có lý do để đến cứu hắn.
Hắn tự giễu nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi không tin à? Mà thôi không quan trọng, dù sao bây giờ ngươi cũng phải chết.
"
Mục Tuyết Thâm nâng tay áp lên vách tường băng lãnh, chỉ nghe âm thanh băng sương ngưng tụ vang lên một trận yếu ớt, chỉ trong nháy mắt, trên toàn bộ vách tường trong hang đá đã kết một tầng băng sương dày đặc.
Dịch Tuyết Phùng đang lục lọi trong nhẫn trữ vật của mình xem có đồ chơi gì có thể giết thời gian không, cảm nhận được hàn ý bên người, hơi nhíu mày: "Ngươi cảm thấy năng lực của ngươi bây giờ còn có thể giết được ta?"
Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nhìn hắn.
Lúc mới bắt đầu Dịch Tuyết Phùng dự định học theo Tống Kính Sênh dùng Hỏa Chúc linh hoa để Mục Tuyết Thâm không thể tới gần mình.
Tại Vân Hồ Thành ngẫu nhiên gặp Mục Tuyết Thâm, sau khi biết được tử huyệt của hắn, Dịch Tuyết Phùng liền tính toán lợi dụng ở Vân Hồ Thành đoạt lấy Hỏa Chúc linh thạch từ Hỏa Kính điểu, đến ngày mồng một nạp vào thân thể, khiến kinh mạch chảy đầy Hỏa Chúc linh lực, thời điểm quay lại tìm Mục Tuyết Thâm có thể không dễ dàng bị đoạt xá nữa.
Chỉ là không nghĩ đến, trên đường xuất hiện biến cố —— Ninh Ngu lấy linh vật Hỏa Kính điểu đi, chỉ để lại cho hắn một khối Tử Vân sa vô dụng.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng ngay cả ý định giết Ninh Ngu cũng đã có, đang bất đắc dĩ thay đổi kế sách, Ninh Ngu lại si ngốc đem linh thạch đến nói là tặng cho hắn.
Mặc dù bề ngoài Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng vui cười, thế nhưng trên thực tế hắn hận không thể cho Ninh Ngu một đao.
Sau đó hắn dựa theo kế hoạch đến Man Hoang, vốn kiên trì chờ tới thời điểm mồng một, nạp toàn bộ Hỏa Chúc linh lực từ linh thạch Hỏa Kính điểu vào trong thân thể, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào về sau, ai mà biết sau đó lại xảy ra biến cố.
Hắn vốn chỉ định kiên trì hấp thu từng chút linh lực, dù cho Hỏa Chúc linh lực kia không đủ để giết Mục Tuyết Thâm, nhưng làm trọng thương thôi cũng đủ rồi, thế nhưng Ninh Ngu lại một lần nữa làm rối loạn kế hoạch của hắn —— kẻ ngu si giàu nứt đố đổ vách kia vậy mà chất đầy Hỏa Chúc linh thạch vào phòng tối.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng không biết là nên im lặng hay là nên vui mừng, phòng tối tràn ngập Hỏa Chúc linh thạch cho dù không cần vận lực cũng có thể hấp thu, linh lực giống như sương mù liều mạng len lỏi vào trong kinh mạch của hắn, vỏn vẹn chỉ một buổi tối, Hỏa Chúc linh lực trong cơ thể hắn đã đạt tới đỉnh cao.
Mồng một qua đi, Dịch Tuyết Phùng cực kỳ đau đầu, hơn nữa đã biết được nơi ẩn náu của Mục Tuyết Thâm, liền trực tiếp đổi kế hoạch, vẽ sẵn Hỏa Chúc trận pháp Thu Mãn Khê từng dạy cho hắn, cứ như vậy nghênh ngang đến tìm Mục Tuyết Thâm, ngược lại Hỏa Chúc linh lực trong cơ thể hắn dù có hao phí hơn một năm cũng không thể vận hết được.
Dịch Tuyết Phùng xoa xoa mi tâm, nhìn mặt đất cũng từ từ kết băng sương, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhẹ nhàng nhích mũi chân trên mặt băng một chút, một luồng nóng rực từ mũi chân hắn rơi xuống mặt đất, mặt băng rắn chắc như chạm phải nước sôi đột nhiên sôi sục lên, phát ra một trận tê tê, nhanh chóng tan chảy thành một vũng nước.
Dịch Tuyết Phùng hơi ngẩng mặt lên, tay chống lên giường đá hơi ngã người ra sau, hai chân nhấc lên, tư thái mười phần nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, buồn bực ngán ngẩm nói: "Nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta cũng không thể vươn cổ chịu chết đúng không?"
Hắn vừa nghiêng đầu, tóc dài buông xuống giường nhỏ, đuôi tóc cong thành một vòng, mặt băng nơi tiếp xúc đã biến thành một vũng nước.
Bây giờ dường như Dịch Tuyết Phùng không phải là thể chất Hàn linh mạch giống Mục Tuyết Thâm như trước, trái lại hắn như một lò lửa di động, cả người tản ra hơi thở nóng rực.
Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nói: "Cổ thân thể này của ngươi là ta dựa theo kinh mạch tự thân tạo thành, ngươi dung nạp nhiều Hỏa Chúc linh lực như vậy, nhất định cũng sống không được bao lâu.
"
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười, nói: "Dù sao cũng sống lâu hơn ngươi, không cần phải lo lắng cho ta.
"
Mục Tuyết Thâm bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, mới cất bước tiến lên phía trước, ngồi lên ghế đá đối diện Dịch Tuyết Phùng, thân thể hắn nghiêng về phía trước, hai tay nắm lấy nhau khuỷu tay chống lên đầu gối, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa ôn hòa: "Lẽ nào ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận ở đây sao?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Sao lại nói lời này?"
"Ta là một vệt u hồn, có thể không ăn không uống sống được trăm ngàn năm, nhưng ngươi thì khác, bộ thân thể này của ngươi ta chỉ dùng linh vật tạo thành mà thôi, giống như một con rối vậy, nó gần như y như đúc với nguyên bản, dựa theo tu vi hiện tại của ngươi vẫn chưa ích cốc, sợ là mới ba ngày đã không chịu nổi chết đi rồi.
"
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười, nói: "Rất đơn giản, trong vòng ba ngày giết chết ngươi là được rồi.
"
Mục Tuyết Thâm đại khái bị Dịch Tuyết Phùng chọc tức đến đỉnh điểm, trái lại không còn ý giận ngút trời, trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười, hắn ôn nhu nói: "Nói một chút xem, ngươi muốn dùng biện pháp gì giết ta.
"
Dịch Tuyết Phùng thả một chân