Đường nhỏ trước Hư Vô chi địa, Ninh Ngu thần sắc vội vã thuận theo phương hướng đàn hạc giấy bay đi tìm Dịch Tuyết Phùng, Thu Mãn Khê chẳng biết vì sao theo lại đây, trong tay còn mang theo một ít vò rượu, ung dung thong thả uống rượu.
Có điều hai người đi đi hồi lâu, Thu Mãn Khê đột nhiên dừng bước chân, vò rượu trong tay trực tiếp tuột mất, rơi trên mặt đất vỡ nát bấy.
Ninh Ngu vốn vì Dịch Tuyết Phùng mất tích buồn bực mất tập trung, đang muốn mở miệng mắng Thu Mãn Khê một trận, thế nhưng quay đầu vừa nhìn, thần sắc nhất thời cứng đờ.
Thu Mãn Khê đứng trên con đường nhỏ u tĩnh, mờ mịt luống cuống hơi ngẩng mặt nhìn về phía hang đá cách đó không xa, trên mặt chẳng hiểu vì sao đều là nước mắt.
Từng dòng từng dòng từ hốc mắt không ngừng chảy xuống, Thu Mãn Khê chầm chậm ôm ngực, không biết cảm ứng cái gì, đột nhiên lảo đảo ngồi xổm người xuống, lệ rơi đầy mặt.
Ninh Ngu vội quay trở về, đỡ lấy tay hắn, nói: "Làm sao vậy?"
Mu bàn tay Thu Mãn Khê chống lên mi tâm, cố gắng đè nén không rơi nước mắt, thế nhưng bất luận hắn làm thế nào, nước mắt vẫn như cũ không thể khống chế được liên tục đổ xuống.
Mãi một lúc sau, hắn thậm chí không hề biết mình đang nhỏ giọng gào khóc.
Ninh Ngu ngơ ngác nhìn hắn, y bái Thu Mãn Khê làm sư tôn hơn trăm năm, chưa bao giờ thấy hắn khóc lóc kịch liệt như vậy.
Thu Mãn Khê nhẹ nhàng che mắt, nghẹn ngào nói: "Vi! vi sư vô sự, đồ nhi nhanh, nhanh đi tìm Tuyết Phùng đi, ta chờ một chút là tốt rồi! "
Ninh Ngu nhíu mày: "Nhưng mà! "
Thu Mãn Khê ngắt lời y: "Ta nói ta vô sự.
"
Ninh Ngu chần chừ đứng dậy.
Thu Mãn Khê thấp giọng nở nụ cười, thanh âm vẫn như cũ mang tiếng khóc nghẹn ngào: "Mau đi đi, tìm được Tuyết Phùng liền tới tìm ta, ta! Ta nhớ Tuyết Phùng.
"
Ninh Ngu thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng hiếm khi hiểu ý không hỏi thêm nữa, yên lặng gật đầu xoay người rời đi.
Mục Tuyết Thâm chết rồi, Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác đứng hồi lâu, mới mềm nhũn đầu gối, thẳng tắp quỳ sụp xuống nền đất cứng rắn.
Toàn bộ băng sương trên vách tường trong động phủ đang tan rã, vài giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống sau gáy hắn, khiến hắn lạnh lẽo phát run.
Rốt cuộc là ai mang hồn phách của hắn thả vào khối thân thể này, trước khi hắn đến, vị tiểu tiên quân tính cách thô bạo tàn ác trong miệng mọi người kia rốt cuộc là ai, những vấn đề không rõ trong lòng Dịch Tuyết Phùng quá nhiều, thế nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ được nữa.
Bộ thân thể này vốn dựa theo hàn linh mạch của Mục Tuyết Thâm dựng thành, tuy nói đây là một thân xác nhân loại hoàn mỹ, thế nhưng nhìn chung vẫn có điểm khác biệt.
Tỷ như trước khi chết Dịch Tuyết Phùng muốn cho Mục Tuyết Thâm nhìn rõ người giết hắn rốt cuộc là ai,có điều tâm trí vừa động, bộ thân thể này liền phảng phất thuận theo suy nghĩ trong lòng hắn đột nhiên biến thành thân thể trước kia của Dịch Tuyết Phùng, ngay cả linh mạch cũng hoàn toàn thay đổi thành thủy linh mạch.
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu quan sát mu bàn tay của mình, cảm thấy thân xác trăm năm trước dùng quen bây giờ xem ra lại hết sức xa lạ, trên mu bàn tay có một vết sẹo kéo dài phân nửa, hắn vậy mà không nhớ ra được nguyên nhân do đâu.
Dịch Tuyết Phùng quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới rũ mắt, chầm chậm ngã ra nền đất.
Bên ngoài vẫn như cũ có vô số hạc giấy như thiêu thân lao đầu vào lửa bay về phía Hỏa Chúc trận pháp, lúc này Dịch Tuyết Phùng cũng không còn sức lực thu hồi trận pháp về.
Trước mắt hắc ám từ từ bao phủ, vài giây trước khi mất đi ý thức, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên "A" một tiếng, thầm nghĩ: "Ta nhớ ra rồi.
"
Vết sẹo kia, cũng có từ hang đá bên trong Hư Vô chi địa.
Trăm năm trước sau khi Dịch Tuyết Phùng bị thương, dùng Minh Linh tâm tìm thấy ở Tri Thu đảo kéo dài tính mạng được mấy năm.
Ba năm sau, mồng một mỗi tháng thương thế phát tác càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí đôi khi có thể khiến cho toàn bộ Quy Hồng Sơn tuyết rơi ngày hè, cực kỳ doạ người.
Những năm đó, Ninh Ngu bởi vì nhận sự giao phó của Thu Mãn Khê, đối với Dịch Tuyết Phùng không lạnh nhạt như trước như nữa, thấy hàn ý trong kinh mạch Dịch Tuyết Phùng ngày càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được lập tức xuống núi tìm linh vật kéo dài tính mạng cho hắn.
Thế nhưng linh vật cải tử hồi sinh đâu phải đồ vật có thể dễ dàng tìm được, y xuống núi một tháng, không thu hoạch được gì, còn Dịch Tuyết Phùng lưu lại trên núi vì thương thế phát tác mà suýt chút nữa mất mạng.
Từ sau lần đó, Ninh Ngu đi đâu cũng mang Dịch Tuyết Phùng theo, lúc ở ngoài càng thêm một tấc không rời, sợ hắn xảy ra chuyện gì Thu Mãn Khê xuất quan xong sẽ mắng y một trận.
Cứ như vậy giằng co hơn nửa năm, Ninh Ngu rốt cuộc biết được ở Man Hoang có một loại linh vật có thể thay thế Minh Linh tâm.
Tuy rằng linh vật rất quý giá, thế nhưng đối với người trong tam giới, bảo bọn họ đến địa bàn Man Hoang tìm linh vật, chẳng bằng trực tiếp bảo bọn họ chờ chết đi, cho nên không ít chính đạo biết được việc này, thế nhưng dám đi chẳng được mấy người.
Vùng đất ranh giới giữa Man Hoang và tam giới đâu đâu cũng có độc khí mê chướng, sơ ý một chút liền không còn mạng để đến Man Hoang, nói chi đến đoạt linh vật.
Thời điểm Ninh Ngu mang theo Dịch Tuyết Phùng đến, lối vào Hư Vô chi địa không có một bóng người, ngay cả ma tu trông coi cũng không có, nhưng cũng có thể hiểu được, loại địa phương quỷ quái ở Man Hoang này, hiếm có ma tu có thể trở ra, người chính đạo cũng không tiến vào được, trông coi một cái tử lộ cũng không có ý nghĩa gì.
Dịch Tuyết Phùng nằm nhoài trên lưng Ninh Ngu thiếp đi một đường, lúc bị Ninh Ngu nhẹ nhàng buông xuống liền choàng tỉnh, hắn mờ mịt mở mắt, tay bản năng nắm lấy vạt áo Ninh Ngu, hàm hồ nói: "Sư huynh, tới rồi sao?"
Ninh Ngu thấy hắn ngủ đến mức tóc tay bù xù rũ xuống trước trán, giãy giụa nửa ngày mới lạnh mặt sửa sang lại cho hắn, nói: "Đến rồi, ngươi ở đây chờ ta, ta lấy linh vật xong sẽ trở lại.
"
Dịch Tuyết Phùng lắc lắc đầu chớ tỉnh ngủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn kiên trì: "Tuyết Phùng đi cùng sư huynh.
"
Ninh Ngu không chút khách khí: "Đi cùng ta làm cái gì, kéo chân sao?"
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, mím mím đôi môi trắng bệch, không biết phải đáp lại như thế nào.
Ninh Ngu nói xong thấy sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, lúc này mới muộn màng nhận ra câu này của mình hình như không đúng lắm, thế nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng y cũng lười thu hồi lại.
Từ trong lồng ngực lấy ra một khối Tử Vân sa đặt ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu căn dặn hắn: "Không được chạy lung tung, nếu có người muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi liền dùng Tử Vân sa bảo vệ chính mình, tuyệt đối không được tranh đấu với kẻ khác.
"
Dựa theo tình huống của Dịch Tuyết Phùng bây giờ, cho dù đụng phải ma tu tu vi thấp nhấtnói không chừng cũng không có sức lực chống đỡ.
Dịch Tuyết Phùng ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ.
"
Lúc này Ninh Ngu mới rời khỏi, không quay đầu tiến vào bên trong mê chướng.
Dịch Tuyết Phùng dựa vào một tảng đá lớn, ôm gối co người lại thành một đoàn, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào màn sương trắng trước mặt, mong đợi khi nào thì Ninh Ngu mới có thể đi ra.
Tới tận khi hắn chờ đến mức buồn ngủ, bên trong sương mù đột nhiên truyền ra một chuỗi tiếng bước chân, cách hắn càng ngày càng gần.
Dịch Tuyết Phùng hoảng hốt, một tay cầm Tử Vân sa kéo ra một đạo linh lực, vây kín thân thể của mình lại, cả người càng nép sâu vào trong khe hở của tảng đá.
Chớp mắt, trong sương mù đột nhiên xuất hiện một bóng người, hóa ra là Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng đã không còn tinh lực suy xét tại sao Ninh Ngu lại trở về nhanh như vậy, hắn ở đây một mình quá kinh hãi, nhìn thấy Ninh Ngu không để ý hết thảy nhào tới tìm kiếm sự che chở.
Ninh Ngu nhìn thấy hắn, lạnh nhạt nói: "Ta đã trở về.
"
Động tác đứng dậy của Dịch Tuyết Phùng ngưng lại, nụ cười trên mặt cũng có chút tiêu tán.
Ninh Ngu tiến lên trước, Tử Vân sa xung quanh Dịch Tuyết Phùng, chân mày cau lại, nói: "Thu cái này lại.
"
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng lại tiếp tục ôm gối, đầu tựa vào cánh tau, buồn bực nói: "Cút ngay.
"
Nếu như là chân chính Ninh Ngu, căn bản không có khả năng tại sau khi trở lại khí định thần nhàn nói lên một câu "Ta đã trở về", Ninh Ngu loại kia tính tình dù cho chỉ là gật đầu đều xem như là cực kỳ nhiệt tình thái độ.
"Ninh Ngu" trên mặt giả vờ lạnh lùng chầm chậm biến mất, hắn đầy hứng thú mà ngồi ở Dịch Tuyết Phùng đối diện, xuyên thấu qua màu tím kia sương mù sa đến xem hắn, cười nói: "Ngươi nhận ra ta là ai, hay nhận ra ta không phải y?"
Dịch Tuyết Phùng không muốn ngẩng đầu, chỉ cần ở trong Tử Vân sa không ai có thể tổn thương đến hắn.
"Ta không biết ngươi là ai.
"
"Ninh Ngu" nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, lộ ra gương mặt mang nửa tấm mặt nạ của Mục Tuyết Thâm: "Xem ra ngươi rất hiểu Ninh Ngu.
"
Dịch Tuyết Phùng nghe thấy âm thanh quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bị dọa đến rụt vai: "Ngươi! còn chưa chết?"
"Đúng vậy nha.
" Mục Tuyết Thâm nhún nhún vai, "Cũng may bám trên người ngươi chỉ là một tia thần hồn của ta, nếu toàn bộ hồn phách đều ký sinh trên người ngươi, bây giờ sợ là đã triệt để tiêu tan, chậc, Thu Mãn Khê ra tay thật đúng là tàn nhẫn.
"
Dịch Tuyết Phùng nhắm nghiền mắt, căn bản không muốn nhìn hắn: "Cút ngay.
"
Mục Tuyết Thâm