_ Vòng tay của Lý Minh Triết xiếc chặc lấy cả người cô hồi nào không biết.
Dáng người cao gầy nhưng cơ bắp nhẹ nhàn bao phủ lấy trọn cả người Vương Tâm Lan.
Khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi được mùi thơm trên người anh và cả từng nhịp tim của anh đang đập lỗi nhịp.
Cô còn cảm nhận được môi anh khẽ hôn nhẹ nhàn lên tóc của cô như mấy cặp tình nhân hay làm vậy.
_" Cậu buông tôi ra đi....!tôi không nhìn nữa là được ".
Cô cả người như tôm luộc nói.
Kéo tay anh ra cô bỏ đi nhanh về phía trước.
Lý Minh Triết cười thật tươi nhìn theo bóng của Vương Tâm Lan.
Rút trong túi ra tấm thẻ ngân hàng.
Môi anh khẽ nhếch lên 1 nụ cười thành công.
Anh ném thẻ ngân hàng vào chỗ của 2 người vừa diễn cảnh nóng kia rồi mỉm cười bước nhanh đi theo Vương Tâm Lan.
Nếu Tiêu Nhã kỳ mà thấy chỉ lắc đầu cười...!" đồ phá gia chi tử.
Nam chính có khác nha....!Đúng là không có tên nào là đèn cạn dầu đâu.
Đừng lấy lẽ thường mà do lường mức độ nhây của bọn nam chính này.
Nhiều khi mắt thấy tai nghe nhưng chưa chắc là sự thật đâu ".
_ " Trời ơi cho sét đánh con đi....!sao cho con lại xem cái cảnh......!đó cùng với cái tên đáng ghét đó chứ.
Mất mặt quá đi.
Mà cái gì mà chỉ được nhìn của anh ta cơ chứ.
Mình mà thèm a.....!cho nhìn không mình cũng không thèm ".
Cô nhỏ giọng nói 1 câu.
Vì ngượng ngùng đi quá nhanh cô vấp cục đá ngã xuống đất.
" Á........!".
Cô kêu lên 1 câu.
Đầu gối của cô nhanh chóng chảy ra 1 dòng máu đỏ.
_" Đồ ngốc....!Cô ăn óc heo sao, cô chạy nhanh như vậy làm gì.
Tôi có ăn thịt cô hay sao ".
Anh nhìn vết máu trên chân Vương Tâm Lan thì đau lòng nói 1 câu rồi từ trong túi rút ra cái khăn tay băng bó lại giúp cô.
Từ khoảng cách này cô có thể thấy từng đường nét phát thảo ra 1 gương mặt đẹp trai hoàn hảo của Lý Minh Triết.
Lúc này cô thấy cái tên đẹp trai nhà giàu này không có đáng ghét như mọi khi.
_" Lên tôi cõng cô về ".
Lý Minh Triết nhìn cô nói.
_ " Không sao tôi tự về được ".
Cô né tránh ánh mắt của anh nói.
_" Hừ.....!tôi thấy cô tội nghiệp mới muốn cõng cô chứ không phải muốn lợi dụng cô đâu.
Nói thật cả người cô toàn xương thôi.
Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông.
Người ốm yếu như cô muốn lọt vào mắt của tôi á....!Cô mơ à ".
Anh nhìn 1 vòng trên người cô rồi cười nhây nói.
_" Cậu....!Cậu...!đồ chết tiệt.
Tôi không ngực không có gì hết thì cũng kệ tôi.
Ai cần cậu quan tâm.
Biến về mà tìm mông to ngực bự của cậu.
Hừ......!".
Cô đứng lên tức giận chỉ vào người Lý Minh Triết nói.
Rồi giận dỗi đi trước.
Vừa đi khoảng 4 mét thì cả người cô bị nhấc bổng lên.
Cả người nằm gọn trong lòng Lý Minh Triết.
Anh bồng cô theo kiểu hoàng tử bồng công chúa cười nói.
" đừng cử động.
Nếu không tôi không chắc sẽ giữ được cô đâu.
Nếu cô còn cử động tôi để cô lỗ mũi ăn trầu bây giờ ....!nhìn không ra cô ốm yếu như vậy, nhưng không ngờ lại nặng như heo vậy ".
Cứ như vậy anh hiên ngang ôm cô đi.
Mặc kệ cô la làng làm mọi người quay lại nhìn 2 người mỉm cười.
Thấy vậy anh nói.
_" Xin lỗi mọi người.
Vợ chồng em cãi nhau thôi.
Vợ ơi....!em ngoan theo anh về nào.
Anh không dám chê em ốm hay chê em xấu nữa đâu.
Anh biết anh đẹp trai ngời ngời như vậy làm em cảm thấy không xứng với anh.
Nhưng em yên tâm đi dù Em có xấu như ma anh cũng thương em mà....".
Lý Minh Triết cười như hoa mặt trời nhìn mọi người nói.
Tay còn vỗ mông của Vương Tâm Lan 1 cái cho giống vợ chồng cãi nhau thật.
Mặt của Vương Tâm Lan phải nói là búng ra máu còn được.
Quê đến mức cái mặt không dám dấu vào đâu.
Mọi người chỉ biết lắc đầu cười nhìn đôi vợ chồng trẻ.....
_" Lý Minh Triết....!Cậu là cái tên khốn kiếp.
Ai là vợ cậu ".
Vương Tâm Lan la lên 1 câu.
_" Hahaha.......".
Anh không trả lời chỉ cười lớn 1 câu rồi gật đầu chào mọi người hiên ngang ôm Vương Tâm Lan đi.
Cái miệng đỏ mỏng hiếm hoi cười lớn tiếng sảng khoái như vậy.
Mấy người vệ sĩ mặc đồ thường đứng bảo vệ anh cách đó không xa.
Ai cũng chỉ biết lắc đầu cười nhìn cậu chủ nhà mình tán gái.
\_\_\_\_\_\_\_ phân cách Tuyến \_\_\_\_\_\.
_ Tiêu Nhã kỳ vừa hoàn tất mọi công việc ở phòng khám thì 2 3 chiếc siêu xe màu đen sang trọng chạy đến.
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn 1 tốp vài người áo đen chạy đến cản đường của cô .
_" Mấy người muốn gì ".
Tiêu Nhã kỳ âm thầm làm phòng thủ nói.
_" Cô là Tiêu Nhã kỳ phải không.
Phu nhân của chúng tôi muốn gặp cô ".
1 người phụ nữ trẻ đẹp tầm 26 tuổi nói.
_" Tôi không quen người tên phu nhân gì đó.
Không gặp.....!".
Tiêu Nhã kỳ nói ánh mắt nhìn 1 vòng tìm cách thoát thân.
Thì nghe người con gái kia nói tiếp.
_" Tiêu Nhã kỳ....!Cô đừng hiểu lầm.
Phu nhân đây là mẹ của cậu chủ Vương An nguyên.
Bà đang ở phía trước muốn gặp cô ".
Người phụ nữ trẻ đẹp nói.
_" Mẹ Vương An Nguyên sao....!được dẫn đường đi ".
Tiêu Nhã kỳ suy nghĩ 1 hồi rồi nói.
Cô gái mỉm cười dẫn đường.
Tiêu Nhã kỳ và đoàn người nhanh chóng đi đến 1 quán càfê sang trọng được mẹ của Vương An nguyên bao trọn.
Bà đang ngồi uống nhìn ra ngoài trời thì Tiêu Nhã kỳ đến.
Sau lưng của bà có rất nhiều đi theo bảo vệ.
Súng ống đều được trang bị tối tân nhất.
_" Bà Chủ....!Cô Tiêu Nhã kỳ đến rồi ".
Người phụ nữ trẻ đẹp nói.
Nghe vậy bà quay lại đánh giá Tiêu Nhã kỳ.
Ngược lại Tiêu Nhã kỳ cũng đánh giá bà Vương.
_" Bà Vương...!chắc không phải bà kêu tôi đến để nhìn tôi thôi chứ.
Tôi không thích vòng vo tam quốc.
Nói thẳng đi ".
Tiêu Nhã kỳ mở miệng nói.
Rồi ngồi xuống ghế đối diện nói.
_ Bà Vương nhìn Tiêu Nhã kỳ xong thì lắc đầu.
Cách ăn mặc hầm hố của Tiêu Nhã kỳ không lọt vào mắt của bà.
Bà không vội trả lời.
Từ tốn trong giỏ lấy 1 tờ chi phiếu đưa cho Tiêu Nhã kỳ rồi khinh bỉ nói.
" Cô Tiêu...!Cô viết con số của cô muốn đi rồi tránh xa con trai tôi ra.
Tốt nhất đừng gặp lại con trai tôi nữa ".
Bà Vương nói.
_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ nhíu mày độ hảo cảm với bà tụt dốc không phanh.
Cô cười nghĩ " À thì ra đến tìm mình phiền phức đây....!ra vẻ quý tộc với mình sao.
Tới đây để thị uy với mình à .....!hahaha đúng lúc đang buồn đây vậy chơi với bà 1 chút vậy ".
_ Bà Vương chỉ thấy Tiêu Nhã kỳ nhìn tấm chi phiếu chằm chằm mà không nói gì hết thì bà nói tiếp.
" Cô Tiêu...!vẫn chưa nghĩ ra được con số hợp lý sao ".
_ Tiêu Nhã kỳ nghe vậy mỉm cười nói với người phục vụ.
" cho 1 ly cà phê đen nóng ".
Rồi mới quay qua nhìn bà Vương nói.
" ba Vương à....!Tôi là giáo