Trái tim của Tần Hoan trong nháy mắt máu chảy thành sông.
Cô mở to hai mắt nhìn, thân thể không ngừng run rẩy, tiến lên nắm tay Bạch Cẩn Hạo, nước mắt không thể nhịn được nữa, lăn dài xuống má: "Cẩn Hạo, em không có mắng Thiến Thiến, em cũng không có mắng Liễu Tình, em không hề mắng ai cả, anh tin tưởng em được không? Anh đừng làm như vậy, nơi này là phòng ngủ của chúng ta..., anh đừng mang người phụ nữ khác vào, xin anh, em xin anh......Ít nhất, đừng ở chỗ này......"
Cô khóc không thành tiếng, hèn mọn cầu xin, nước mắt lại im ắng rơi xuống, vừa bi thống lại bất lực.
Trái tim Bạch Cẩn Hạo giống như bị vật nhọn đâm vào, có chút đau lại không đành lòng.
Nhưng khi hắn nghĩ đến vừa nãy ở dưới lầu, em gái hắn khóc thương tâm như vậy, hắn vẫn hạ quyết tâm.
"Tần Hoan, cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là một người phụ nữ đê tiện ở bên cạnh tôi không chịu rời đi! Loại người mà ngay cả đứa bé chưa ra đời vẫn có thể ra tay như cô, mà còn dám khóc trước mặt tôi sao? Thu cái giọt nước mắt làm bộ làm tịch của cô đi, cô không gạt được ai đâu!"
"Em không có lừa anh! Cẩn Hạo, em thật không có lừa anh, em không có ý định lừa ai cả, em không có hại chết con của Thiến Thiến, đứa bé kia, vốn dĩ không thể bảo vệ được......" Tần Hoan vẫn chưa nói xong, đã bị Bạch Cẩn Hạo bóp cổ: "Đừng có cố cãi, Tần Hoan, mỗi câu nói của cô, tôi đều cảm thấy buồn nôn! Cô cút ra ngoài cho tôi!" Hắn nói xong, liền tàn nhẫn ném Tần Hoan ra ngoài cửa.
Liễu Tình đang đứng ở bên ngoài, sau khi đẩy Tần Hoan đi, Bạch Cẩn Hạo lại đưa tay kéo Liễu Tình kéo vào phòng ngủ, sau đó, cửa phòng ngủ "Phanh" Một tiếng đóng lại!
Trong phòng, tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên, một tiếng so một tiếng vô cùng cao vút, mỗi một tiếng là một con dao sắt nhọn, từng dao từng dao khoét trên người Tần Hoan, từ da thịt đến xương cốt, cuối cùng, cả