"Tần Hoan, cô lại muốn bày trò gì!" Bạch Cẩn Hạo nghe thấy giọng nói của mình, trước sau đều lạnh lùng, nhưng rõ ràng còn mang theo chút ít run rẩy.
Tần Hoan không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ nói: "Đây là giấy ly hôn tôi vừa mới in ra, tôi đã ký tên, bây giờ chỉ cần anh ký nó sẽ lập tức có hiệu lực, bút tôi cũng đã mang đến cho anh!"
Nói xong, cô đem bút đang cầm trong tay đưa cho Bạch Cẩn Hạo.
Bạch Cẩn Hạo lật từng tờ giấy ly hôn cho đến trang cuối cùng, liền thấy một nét chữ vô cùng đẹp, hai chữ "Tần Hoan" được viết ngay ngắn và chỉnh chu, mới biết được Tần Hoan muốn ly hôn với hắn dĩ nhiên là thật!
Là vì chuyện tối hôm qua đã làm cho cô hết hy vọng sao?
Có lẽ hắn nên vui vẻ, chỉ cần hắn ký tên mình vào, hắn có thể lập tức thoát khỏi người phụ nữ độc ác này! Thế nhưng vì cái gì, hắn không chỉ không có một chút vui sướng nào mà trong lòng lại còn cảm thấy hoảng sợ?
"Cô muốn ly hôn với tôi? Tôi đây cầu còn không được! " Bạch Cẩn Hạo cuối cùng vẫn là Bạch Cẩn Hạo, hắn nhanh chóng ép tâm trạng bất an này xuống, lạnh lùng nói: "Nhưng mà tôi cũng phải xem kỹ đơn ly hôn này, Tần Hoan, cho dù cô muốn ly hôn, cũng đừng hy vọng lấy được tiền của Bạch gia!"
Khi nói lời này, con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô.
Nhưng mà, không có, đôi mắt trong veo kia rất kiên định và quật cường, giờ phút này lại bị bao phủ bởi một màn sương không có tiêu điểm!
Cô nói: "Bạch Cẩn Hạo, anh yên tâm, đơn ly hôn này tôi tải trực tiếp từ trên mạng xuống, nó theo khuôn mẫu, đồ vật của Bạch gia các người, tôi không cần, một thứ cũng không cần!"
"Nhanh ký tên đi! Ký xong, còn muốn phiền anh một chuyện, xin anh đưa vợ tương lai của anh đi ra ngoài một lát, tôi có một ít đồ cần thu dọn, đương nhiên anh không tin tưởng tôi, tôi biết rõ, cho nên đợi lát nữa tôi đi ra, anh có thể lục soát