"Thiến Thiến!" Bạch Cẩn Hạo nhíu mày, nhịn không được lên tiếng, còn không đợi hắn mở miệng nói giúp đỡ Tần Hoan câu nào thì Tần Hoan đã xoay người, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn hắn, sau đó kéo áo dây tắm ra, áo tắm trượt trực tiếp từ trên cơ thể cô xuống đất, những vết phỏng cùng với tất cả những vết thương mới cũ lớn nhỏ đều hiện ra trước mặt mọi người, kể cả bố Bạch và mẹ Bạch vừa mới chạy đến.
Những vết sẹo kia làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt.
Thì ra, bốn năm nay, Tần Hoan lại bị bọn họ làm tổn thương thành như vậy?
Đây chỉ là vết thương trên thân thể thôi, còn cái vết thương tâm lý thì sao?
Bạch Cẩn Hạo bỗng nhiên muốn tiến lên, đem áo tắm khoác lại lên người Tần Hoan rồi ôm lấy cô.
Cô có bao nhiêu kiên cường, mới có thể chống đỡ được nhiều đau đớn như vậy?
Nhưng tại sao? Tại sao cô lại tình nguyện chịu đựng những đau đớn này, cũng không chịu thừa nhận chính cô đã hại chết con của Thiến Thiến? Tại sao mặc dù bị thương thành như vậy, cô vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng suốt bốn năm?
Câu trả lời kia, để miêu tả thì vô cùng sinh động!
Rồi lại nghe thấy Bạch Thiến Thiến vô cùng châm chọc nói: "Cởi trần truồng cũng không đỏ mặt, Tần Hoan, chị quả nhiên vô cùng đê tiên! Nhưng mà, đồ vật của Bạch gia, chị vẫn còn đang giữ một món!" Tầm mắt của cô rơi xuống bụng Tần Hoan: "Chị mang thai, ít nhất cũng hai tháng rồi, bởi vì chị gầy mới nhìn không thấy, có đúng hay không?"
"Tôi không có mang thai! Tôi không có!" Tần Hoan cuối cũng cũng có cảm xúc, là cái cảm xúc vừa hoảng sợ lại vô cùng bối rối!
"Tôi đã ly hôn, tôi không có mang bất cứ đồ vậy nào của Bạch gia đi cả, hiện tại tôi muốn rời đi, các người không có tư cách ngăn cản tôi!" Cô nói xong, cũng mặc kệ dưới lầu có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, cầm lấy tấm ảnh miễn cưỡng che hạ thân, nhanh chóng đi đến chổ cầu thang!
"Tần Hoan,