Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "chồng"

Chương 16


trước sau

Hai người cuối cùng đến tiểu viện, làm lễ, rồi đưa vào động phòng.

Phu thê Dương gia cùng phu thê Lâu gia trong đại sảnh tiếp khách, bà mối ở phòng tân hôn chỉ dẫn hoàn thành các bước. Bởi vì Lâu Ngữ Tuyết mang thai, không phải uống rượu, hai người uống giao bôi, Dương Nhược Thanh uống một hơi cạn sạch, Lâu Ngữ Tuyết nhấp môi, tiếp tục uống lần nữa Dương Nhược Thanh đem ly Lâu Ngữ Tuyết uống.

Lâu Ngữ Tuyết nhìn thấy Dương Nhược Thanh dùng ly mình đã dùng qua, liền nhớ tới trước đây thật lâu, mình dùng trộm ly Dương Nhược Thanh, khuôn mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.

Trong phòng tân hôn làm theo mọi quy tắc xong, phải có một người đi ra tiếp đãi, Lâu Ngữ Tuyết mang thai, Dương Nhược Thanh một mình đi ra ngoài, sợ dính mùi rượu gây tổn thương hài tử, lợi dụng thay trà thành rượu, một đêm này trừ hai ly rượu giao bôi, thực sự không uống ly rượu nào khác, có những khách mời không thể lừa, ngày thành thân không thể không uống rượu,nên tất cả rượu vào trong bụng Dương Thanh Sam, Dương Thanh Sam tuổi còn trẻ thì đã là Hộ bộ Thượng thư, hắn không muốn uống rượu, ai dám không cho a.

Chẳng qua là tuổi còn trẻ làm quan, không thể tập uống rượu. Nên lúc Dương Nhược Thanh trở về phòng tân hôn, Dương Thanh Sam đã lộ ra vẻ say rượu, hắn vì tỷ tỷ nhà mình vui vẻ, hắn với tỷ tỷ cùng nhau lớn lên, cùng đi học, lúc đó cha nương bận rộn, đều do tỷ tỷ chăm sóc, cảm tình hết sức sâu đậm, khi trưởng thành, vì chuyện của riêng mình nên ở chung thì ít xa cách thì nhiều, cuối cùng tìm được người chiếu cố nàng, dĩ nhiên là cao hứng, hắn cũng không phải là người bảo thủ, dù sao Nữ Đế ra lệnh, nhà mình ai dám nói.

Dương Thanh Sam cứng rắn muốn đưa Dương Nhược Thanh trở về phòng tân hôn, nếu không phải nhìn quần áo, còn nói chú rễ là Dương Thanh Sam.

"Tỷ! Tẩu tẩu ta thật đẹp! Tỷ không thể phụ lòng nàng!" Dương Thanh Sam ôm bả vai Dương Nhược Thanh, cuối cùng mượn cơ hội giảng dạo, ở nhà luôn là nhỏ nhất, nên không thể nói gì. Dương Nhược Thanh thấy hắn uống nhiều rồi, nói nhiều, đáp lại

"Vâng vâng vâng, Phụ lòng ai cũng không dám phụ lòng nàng"

"Nếu không ta đưa ngươi trở về phòng trước đi, ngươi ngủ một giấc. Nếu cao hứng, ngày mai tỷ cùng ngươi uống" Dương Nhược Thanh ngược lại là muốn đưa Dương Thanh Sam trở về phòng trước, hắn say một mình không yên tâm.

"Không cần không cần! Ta chẳng qua là có một chút say " Vừa nói, Dương Thanh Sam xua tay.

"Tỷ đừng quan tâm ta, động phòng quan trọng, động phòng quan trọng" Dương Nhược Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi vì lời Dương Thanh Sam đỏ mặt.

"Nếu không ngươi vào trong phòng ngồi một chút?" Hai người sớm đến cửa phòng, Dương Nhược Thanh thấy Dương Thanh Sam ôm mình căn bản không muốn đi.

"Không thể! Ta làm sao có thể đi vào phòng? Tẩu tẩu đang chờ ở bên trong! Ta cả người mùi rượu đem cháu ta xông hư, lúc ra đời nói thúc thúc không tốt" Dương Thanh Sam không có ý đi, Dương Nhược Thanh chỉ đành phải đứng cùng hắn ở cửa.

Lâu Ngữ Tuyết dĩ nhiên là dĩ nhiên là nghe hai người nói chuyện, không biết làm sao, nàng tự nhiên biết rõ Dương Nhược Thanh đau lòng đệ đệ mình, lúc trước nàng vẫn còn ở trong trường, nàng có cơ hội liền khen đệ đệ chính mình, nói nào là so với nam tử khác mạnh mẽ, nhiều người theo đuổi, không biết còn tưởng rằng nàng đem đệ đệ giới thiệu cho mình. Hôm nay ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

"Ta nói tỷ a, thành thân rồi phải ổn định, không thể giống như trước, trái ôm phải ấp a" Dương Thanh Sam rượu vào liền bắt đầu nói nhiều, nhớ tới bọn họ còn nhỏ, Dương Thanh Sam không biết nơi nào lấy được rượu, muốn đem Dương Nhược Thanh chuốc say, cuối cùng mình cũng say, Dương Nhược Thanh uống xong, say liền ngủ, hắn ngược lại ôm vò rượu nói cả đêm, làm cho cha nương dở khóc dở cười.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó " Dương Nhược Thanh vội vàng che miệng hắn.

"Tỷ có thể làm, ta còn không thể nói? Tỷ nói tẩu tẩu lúc không ở nhà, tỷ có phải hay không thường xuyên cùng nữ tử khác về nhà!" Dương Thanh Sam còn không nghe lời, nghiêng đầu tránh ra tiếp tục nói.

Dương Thanh Sam vừa nói vừa chỉ Dương Nhược Thanh, giống như là tố cáo, không cảm thấy lời mình làm cho tỷ tỷ nhà mình phiền toái lớn.

"Cái gì cùng nhau về nhà, là ai về nhà nấy!" Dương Nhược Thanh cố ý đem ai về nhà nấy nói thật lớn, rất sợ Lâu Ngữ Tuyết không nghe, Lâu Ngữ Tuyết cũng không phải tai điếc, dĩ nhiên là nghe không chỉ là bốn chữ này, kể cả những lời Dương Thanh Sam, nghe được rõ ràng.

"Nào có thuận đường nha, người ta buổi sáng đi trường học, đúng dịp gặp tỷ ở cửa như vậy? Là cố ý chờ! Không nhìn ra, tỷ ta có mị lực như vậy, ta thấy nữ tử kia dáng dấp không tệ" Dương Thanh Sam miệng không căn bản không khép lại, Dương Nhược Thanh vội vàng phân phó nha đầu một bên cười trộm làm canh giải rượu tới.

"Thời gian đến trường học, dĩ nhiên có thể đụng phải, làm sao thì không phải trùng hợp chứ? Ngươi quản ta nhiều như vậy, ngươi quản tốt chính ngươi đi" Dương Nhược Thanh mặc dù cây ngay không sợ chết đứng.

"Thôi đi, tỷ ban đầu muốn gặp tẩu tẩu đúng lúc, không phải ở nhà tính toán giờ sao? Có khi tính còn hơn, tỷ nói nàng mỗi lần trở về có thể gặp, không phải dụng tâm lương khổ *là gì?"

Dương Thanh Sam vẫn nói chuyện bí mật Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh gấp trên đầu đổ mồ hôi, không biết Lâu Ngữ Tuyết bên trong nghe bao nhiêu.

( Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết)

"Nói cái gì vậy, quan hệ thầy trò tốt một ít không có gì, ngươi chớ làm xấu danh dự cô nương người ta"

"Còn nói không có gì, còn nói không có gì! Tỷ xem! Tỷ trước kia cùng tẩu tẩu làm sao không nghĩ danh dự cô nương người ta, cùng ai nói danh dự? Còn nói không quan tâm!" Dương Thanh Sam lời còn chưa nói hết, Lâu Ngữ Tuyết mở cửa phòng

"Canh giải rượu làm sao còn chưa tới! Uống bao nhiêu chén rồi!"

"Ngữ Tuyết, nàng đừng tức giận. Thanh Sam nói bậy, nàng chớ cùng hắn so đo" Thật đúng là tỷ đệ tốt, đệ

đệ nói bậy bạ như vậy, nàng nói trước đừng để cho mình cùng hắn sinh khí, nàng làm sao không tới giải thích một chút. Lâu Ngữ Tuyết không thèm nhìn tới Dương Nhược Thanh.

"Tẩu tẩu, ngươi yên tâm, nử tử kia ta hỏi thăm rõ ràng, không đẹp bằng ngươi, những thứ khác cũng không bằng ngươi, tỷ ta chì thích ngươi! " Dương Thanh Sam vỗ ngực không biết đang bảo đảm gì, Lâu Ngữ Tuyết cơn tức giảm xuống một chút

"Ngươi nói nàng thích như thế nào?"

"Cụ thể ta cũng không biết, cơ bản theo ngươi. Lúc trước chuyện hai người chưa thành, tỷ ta thường nói tới ngươi tốt, nói ngươi cái gì cũng tốt" Lâu Ngữ Tuyết lần đầu tiên nghe người khác nói Dương Nhược Thanh khen mình, sớm như vậy khi đó không phải giả vờ không gặp sao, trong lòng đắc ý, ai ngờ Dương Thanh Sam đổi đề tài

"Chính là đen một chút" Dương Nhược Thanh nghe hận không thể đem miệng Dương Thanh Sam xé nát.

Thật ra thì cũng không phải Lâu Ngữ Tuyết đen, chỉ là người Dương gia da trắng, so với người bình thường muốn trắng hơn, người đến Dương gia cũng không nhịn được khen, Dương Thanh Sam cường tráng như do màu da trắng giống tiểu bạch kiểm, bởi vậy hắn liền phơi nắng đen một chút. Dương Nhược Thanh da trắng, nên cảm thấy đen nhất là Lâu Ngữ Tuyết, không thể so sánh với người ta, vỗ đùi, là do so với người khác trắng nha.

Lúc này canh giải rượu tới, Dương Nhược Thanh nghĩ, cuối cùng mình giải thoát, Lâu Ngữ Tuyết nhận lấy canh giải rượu

"Há miệng" Dương Thanh Sam ngoan ngoãn há miệng ra, Lâu Ngữ Tuyết đút Dương Thanh Sam uống một hớp canh giải rượu, nghĩ tới mình so với phu đệ này nhỏ hơn hai tuổi. Đút hết canh giải rượu, Lâu Ngữ Tuyết phân phó nha đầu đem Dương Thanh Sam đỡ trở về phòng.

Quay đầu lại thổi nguội chén canh giải rượu khác, hướng về phía hướng về phía Dương Nhược Thanh

"Há miệng"

"Ta không uống rượu " Dương Nhược Thanh bất đắc dĩ há miệng, có chút không chịu, nhẹ nhàng nói. Lâu Ngữ Tuyết không để ý, đút hết chén canh. Đút xong, trở về phòng Dương Nhược Thanh đi vào theo, Lâu Ngữ Tuyết ngược lại cũng không ngăn, khi Dương Nhược Thanh xoay người khóa cửa lại, Lâu Ngữ Tuyết thanh âm bay tới

"Nữ tử kia là Ngô Lâm?"

"A? Ai?" Dương Nhược Thanh giờ phút này chỉ có thể giả bộ ngốc.

"A cái gì a, phải đem người về nhà mới cùng ta nói nàng biết a! " Đáng tiếc chiêu này không tác dụng.

"Nói cái gì nha, ta cưới nàng ta làm gì, ta lại không thích nàng ấy" Dương Nhược Thanh chầm chậm đi tới bên cạnh Lâu Ngữ Tuyết.

"Vậy nàng tại sao không cùng ta nói những chuyện này? Nếu không phải Thanh Sam hôm nay nhắc tới, nàng vĩnh viễn gạt ta? "

"Chuyện này không có gì, có cái gì tốt để nói, không phải chọc cho nàng giận sao?" Dương Nhược Thanh biết được Lâu Ngữ Tuyết nói về Ngô Lâm không dứt, nếu cùng nàng nói mình thường cùng nàng ấy tan học về cùng nhau, còn không phải tức chết.

"Ta nhỏ mọn như vậy sao?" Lâu Ngữ Tuyết chất vấn, Dương Nhược Thanh trong lòng nghĩ nghĩ trả lời, nhưng chỉ lắc đầu.

"Được, ta chính là người nhỏ mọn như vậy, vậy thì thế nào?" Lâu Ngữ Tuyết tiếp tục chất vấn, Dương Nhược Thanh nào dám phản bác, lắc đầu liên tục.

"Ta nhỏ mọn là vì cái gì? Còn không phải quan tâm tới nàng! Ta muốn giống trắng như nàng, ta nhỏ mọn vậy sao?" Lâu Ngữ Tuyết vừa nói liền quay lại Dương Nhược Thanh nói nàng đen, tối nay không tính bỏ qua cho bỏ qua cho Dương Nhược Thanh.

"Nàng đừng nghe Thanh Sam nói, nàng không có đen, một chút đều không đen, so với ta trắng hơn" Dương Nhược Thanh dè dặt dụ dỗ.

"Nàng chính là nói có lệ!" Lâu Ngữ Tuyết bắt Dương Nhược Thanh trợn mắt nói dối.

"Được được được, ta so với nàng trắng" Dương Nhược Thanh nào dám không vâng lời nàng.

"Nàng xem, nàng vừa chê ta đen" Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng thương tâm muốn chết, ngồi ở mép giường, đỡ cột gường. Dương Nhược Thanh hai tay khoác lên trên vai Lâu Ngữ Tuyết, không biết nên làm cái gì

"Nàng đừng tức giận, ta ăn nói vụng về"

"Nàng làm phu tử, làm sao ăn nói vụng về chứ?"

"Ta thật ngu ngốc, không sánh bằng nàng làm ăn"

"Nàng dây là chê nhà ta thấp kém sao?" Lâu Ngữ Tuyết mặt chôn ở trong tay, không có chảy nước mắt, khóc đặc biệt lớn, ủy khuất Dương Nhược Thanh luống cuống tay chân, đầu óc hỗn loạn một mảnh

"Nào có nào có, Nàng đừng hiểu lầm"

"Nàng chê ta ngốc, nói một câu cũng không hiểu sao?"

"Không phải" Dương Nhược Thanh quả thực không biết nên giải thích thế nào, đánh miệng mình một chút.

"Ta quá ngốc, chọc nàng tức giận"

"Vậy phải làm ta không tức giận thật ra dễ dàng" Lâu Ngữ Tuyết cố ý giật giật bả vai mình, làm bộ khóc thút thít mấy tiếng.

"Như thế nào?" Dương Nhược Thanh vội vàng bắt hy vọng.

"Động phòng" Lâu Ngữ Tuyết xoay người lại, trên mặt không có nước mắt, sắc mặt biến đổi, làm Dương Nhược Thanh hít thờ không thông.

"Cái này không được, cha nương đã dặn, không thể đụng vào nàng, nàng còn có hài tử" Dương Nhược Thanh kiên quyết không đồng ý.

"Ta mặc kệ, nàng phài cùng ta động phòng! Ta đã gả, ta muốn động phòng. Bị đệ đệ nàng giày vò, nàng xem chỗ nào giống động phòng, Nàng đền cho ta!" Lâu Ngữ Tuyết dứt khoát.

Dương Nhược Thanh không đợi Lâu Ngữ Tuyết oán trách xong, dùng môi ngăn chặn miệng, Lâu Ngữ Tuyết liền an phận, hai tay từ từ khoác lên trên vai Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh từ từ đưa ra lưỡi liếm môi Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết đáp lại, căn nhà lập tức tràn đầy xuân sắc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện