Hai người còn mặc đồ cưới, nặng nề nhất là mũ phượng đè trên đỉnh đầu, làm hai người cảm thấy khó khăn, vừa hôn xong, Dương Nhược Thanh đem mũ phượng hai người tháo xuống, kéo Lâu Ngữ Tuyết lại bàn ngồi xuống, nàng mới vừa ở ngoài còn ăn một chút, Lâu Ngữ Tuyết một chút cũng chưa ăn, bây giờ chắc đã đói lắm.
Lâu Ngữ Tuyết vốn có chút bất mãn, nhưng nhìn đầy bàn thức ăn ngon liền khôi phục dáng vẻ vui mừng, không chút khách khí ngồi xuống, nâng đũa gắp thức ăn. Dương Nhược Thanh lúc này mới ngồi xuống, giương mắt nhìn Lâu Ngữ Tuyết. Bộ dáng đói bụng kia làm cho người ta cảm thấy sợ. Lâu Ngữ Tuyết nói nàng cũng phải ăn, đem đũa đưa tới Dương Nhược Thanh.
"Nàng đừng khách sáo, ăn nhanh đi"
Dương Nhược Thanh nào dám không khách sáo, nàng có chút hoài nghi một bàn này có đủ Lâu Ngữ Tuyết ăn không, nàng làm sao quên Lâu Ngữ Tuyết có sức ăn kinh người chứ? Trước kia còn trêu chọc nàng ăn nhiều không ai dám lấy, hôm nay cuối cùng gả cho mình, cũng may nàng có tự kiếm tiền nuôi mình, nếu không dựa vào mình bổng lộc, thật đúng là sợ thiệt thòi nàng. Lại nghĩ tới, nàng nên ăn nhiều chút, đem những món ăn kia chuyển tới Lâu Ngữ Tuyết.
Lâu Ngữ Tuyết nhìn nàng không ăn, nghĩ khi nãy nàng bên ngoài ăn cũng không nhiều lắm, gắp cho nàng mấy đũa
"Nàng mau ăn a, ta cũng không ăn hết, nàng ăn nhiều chút, chờ lát nữa mới có sức làm việc"
"Nàng đang mang thai, chuyện động phòng nên tạm gác lại trước đi" Dương Nhược Thanh vốn đang gắp thức ăn vào trong miệng, nghe Lâu Ngữ Tuyết nói, ăn không vô, mình rốt cuộc cưới một nương tử đói khát a.
"Không được! Nàng biết ta muốn cùng nàng thành thân bao lâu không? Thật vất vả mới thành thân, nên cho ta một đám cưới hoàn chỉnh, động phòng không thể gác lại" Không ngờ Lâu Ngữ Tuyết không nói hai lời, mặc kệ.
"Nàng nói chúng ta có hài tử là do trời ban, làm sao chúng ta có thể không cẩn thận, chúng ta lại không giống phu thê như người khác, sau này còn có cơ hội. Bất luận nói thế nào, chuyện này quan trọng, không thể đùa giỡn" Dương Nhược Thanh còn đang tận tình khuyên bảo, nói đến phần sau, vô tình bày ra dáng vẻ phu tử, mặt có chút nghiêm túc.
"Phu tử ~, ta chỉ là không muốn phụ lòng một đêm xuân tiêu này" Lâu Ngữ Tuyết làm nũng, Dương Nhược Thanh có chút lúng túng ho khan mấy tiếng.
"Ở nhà không cần gọi phu tử, nếu không nàng ở phía trên đi?" Dương Nhược Thanh suy nghĩ, nói Lâu Ngữ Tuyết làm an toàn chút, cũng không phụ lòng một đêm tân hôn.
"Ta không thích, ta lười biếng, không muốn động tay, xin phu quân chịu mệt mỏi chút" Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết lại không làm.
"Nàng nói với ta, ở phía dưới mệt mỏi hơn sao? Chẳng lẽ là nói dối ta?" Mấy ngày trước hai người dính nhau, quả thật là hàng đêm sênh ca. Dương Nhược Thanh có lúc nói lên đổi chỗ, nhưng Lâu Ngữ Tuyết không muốn, nói là nàng như vậy càng mệt mỏi, không muốn Dương Nhược Thanh mệt mỏi, Dương Nhược Thanh nửa tin nửa ngờ.
"Ai nha" Lâu Ngữ Tuyết nũng nịu kêu một tiếng, đứng dậy ngồi ở trên đùi Dương Nhược Thanh nũng nịu
"Nàng nói chuyện đã lâu rồi, hai chúng ta thật lâu không có cùng nhau, ta muốn.... "
"Ta cho tới bây giờ đều chưa trải qua, Nàng không phải thỏa mãn ta trước" Dương Nhược Thanh bị Lâu Ngữ Tuyết làm nũng mặt đỏ bừng, dứt khoát cũng mặt dày nói bậy.
"Không phải không thể, nhưng ta nói ra trước, cho nên, muốn nàng làm ta thỏa mãn trước mới được" Ai ngờ, so với mặt dày hơn Dương Nhược Thanh.
"Ta không muốn sáng mai bốn lão nhân kéo ta đánh một trận" Dương Nhược Thanh không chịu thỏa hiệp. Lâu Ngữ Tuyết đã quyết định chuyện gì, phải làm cho được, nghiêng người tới.
"Đại phu còn chưa nói không thể thân mật, chỉ nói phải cẩn thận thôi, nàng lợi hại như vậy, dĩ nhiên là có thể nắm chắc, Ta cũng không làm loạn, nàng chỉ cần thỏa mãn ta là tốt rồi "
Lâu Ngữ Tuyết biểu hiện không có tham lam, dùng ngón tay vẻ loạn, híp mắt bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Chẳng lẽ nàng che ta đen, không chịu cùng ta thân mật? Vậy nàng đi tìm Ngô Lâm đi, nàng ta ngược lại trắng nõn" Làm nũng chưa tính, còn nói vô căn cứ một phen.
"Tốt lắm tốt lắm, nàng ăn nhanh đi. Nói sau thức ăn đều nguội hết" Dương Nhược Thanh chỉ có thể thỏa hiệp, nàng cũng biết tính tình Lâu Ngữ Tuyết, không thể so với mình bướng bỉnh, nàng muốn làm chuyện gì, không cho nàng làm, nàng có thể quấn lấy ngươi không chết không thôi.
Lâu Ngữ Tuyết thấy Dương Nhược Thanh đồng ý, thật vui vẻ ăn cơm, không có ý định ngồi lại ghế, vẫn ngồi trong ngực Dương Nhược Thanh, luôn luôn quay đầu đút cho nàng, không còn chút bộ dáng sốt ruột.
"Nàng ăn no chưa?" Nhìn trên bàn, Dương Nhược Thanh xem Lâu Ngữ Tuyết ăn còn chưa đủ nhẹ nhàng hỏi.
"Ăn xong rồi, ta uống vài ngụm canh nữa" Lâu Ngữ Tuyết lắc đầu, nhưng nghĩ tới điều gì quay lại hấp tấp nói.
"Thật ăn no rồi?" Dương Nhược Thanh thấy nàng ăn còn chưa no, có chút buồn cười, hỏi một lần nữa.
Lâu Ngữ Tuyết vội vàng gật đầu, hai tay ôm lấy Dương Nhược Thanh tựa hồ không tính xuống đất. Dương Nhược Thanh cân nhắc sức nặng Lâu Ngữ Tuyết, suy nghĩ không thành vấn đề ôm nàng đứng lên, đem nàng ôm đến trên giường.
Lâu Ngữ Tuyết nằm ở trên giường, tay vẫn ôm cổ Dương Nhược Thanh, kéo Dương Nhược Thanh xuống nằm trên người nàng. Dương Nhược Thanh nhẹ nhàng hôn môi Lâu Ngữ Tuyết, thật cẩn thận, sợ đè hỏng hài tử, một tay chống người, một tay cởi áo Lâu Ngữ Tuyết, chỉ chốc lát quần áo y phục trên người đã bị lột xuống.
Lâu Ngữ Tuyết cởi quần áo Dương Nhược Thanh, đưa tay kéo qua chăn màu đỏ, sợ Dương Nhược Thanh lạnh, bên này Dương Nhược Thanh thật vất vả mới vừa cởi xuống quần áo Lâu Ngữ Tuyết.
Hai người da thịt thân cận, trong chăn lập tức ấm lên Dương Nhược Thanh không yên tâm bên