Trans by Axianbuxian12
Lễ công chiếu "Tinh Hỏa" vào thời gian sau đều lấy nhạc phim để tuyên truyền.
Khán giả vào rạp mới đầu còn thấy không quen, bởi vì tổ tiết mục không để các minh tinh đi thảm đỏ mà trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa vào trong, trên sân khấu không mở đèn, một mảnh đen thui.
Ngay cả MC cũng không thấy xuất hiện, đạo diễn, diễn viên chính, khách mời nữa thì càng không cần nói.
Khi mọi người đều quay sang nhìn nhau không hiểu đang chơi trò gì ở đây thì một chùm sáng chiếu từ trên cao xuống sân khấu.
Ở giữa sân khấu tối mịt sáng lên một không gian nhỏ.
Bên trong vòng sáng là một cây đàn piano, có một người ngồi trước piano, người đó mặc đồng phục học sinh thời dân quốc, lưng ngồi thẳng, mang tới cảm giác thư sinh của thời đó.
Sau khi đèn sáng lên, anh không nhìn khán giả mà quay đầu nhìn về một nơi không rõ trong bóng tối.
"Ngày mai tôi phải đi rồi.
Không biết tặng anh cái gì, thế thì tặng anh một bài hát vậy."
Ngón tay thon dài của anh rơi trên phím đàn.
Nương theo tiếng đàn vang, đèn trên sân khấu cũng dần dần sáng lên.
Hướng mà Ninh Lục Ly vừa nhìn là nơi Cố Mậu Hành đang đứng, hắn mặc đoản đả - kiểu trang phục của người lao động thời dân quốc, trông hắn có vẻ nghèo túng.
Trong tay hắn cầm một mặt đồng hồ không có dây đeo, nhìn chằm chằm người đang ngồi trước đàn piano.
Khi tiếng đàn ngừng lại, đèn cũng tối xuống, trên sân khấu lại chìm vào bóng tối.
Đợi tới khi đèn sáng lên lần nữa thì chàng thanh niên ngồi trước piano đã thay sang một bộ đồ tây, đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.
Cố Mậu Hành đứng sau lưng anh đã không còn dáng vẻ nghèo nàn như trước nữa.
Tóc hắn vuốt gọn gàng, trên người mặc áo khoác lông cừu.
Cố Mậu Hành giơ tay vỗ vai Ninh Lục Ly, nhưng người nọ lại chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Vị tiên sinh này, phiền anh đừng làm bẩn áo của tôi."
Tay của Cố Mậu Hành cứng lại giữa chừng, sau đó hậm hực rút tay về.
Hình ảnh phía sau hai người thay đổi, chiếu lên những hình ảnh hồi nhỏ.
Cố Mậu Hành lấy một cây đàn Melodica từ trong áo khoác ra, đặt lên môi bắt đầu thổi.
Hắn thổi một bài nhạc đơn giản, là một bài đồng dao thời dân quốc.
Hắn thổi không được thuận thục cho lắm, lúc lại đứt quãng, thậm chí còn có vài hợp âm bị sai.
Thế nhưng khúc nhạc đầy lỗi sai này, trong tình cảnh đặc biệt này lại khiến người ta rung động.
Vẻ mặt Ninh Lục Ly dần dịu dàng hơn, anh cười bất đắc dĩ: "Anh vẫn như vậy, chẳng có chút thiên phú âm nhạc gì cả."
Tay Ninh Lục Ly đặt lại lên phím đàn, theo điệu đồng dao anh bắt đầu chơi một bài nhạc khác.
Khi câu hát cuối cùng kết thúc, màn ảnh lớn phía sau hai người sáng lên rồi bắt đầu chiếu video tuyên truyền của "Tinh Hỏa".
Chàng thanh niên đứng dậy, đưa cái hộp trong tay ra: "Tôi sắp đi Hải thành rồi, cái dây đeo này để lại cho anh."
Ánh sáng lại tối xuống, trên sân khấu im lặng không một tiếng động.
Cho tới khi MC mặc trang phục dân quốc bước ra sân khấu thì tiếng vỗ tay mới vang lên như sấm.
Trong tiếng vỗ tay, tất cả các diễn viên trong phim lần lượt xuất hiện.
Bọn họ đều mặc quần áo mà họ đã mặc ở trong phim, cộng thêm cả vở kịch nhỏ lúc khai màn đều khiến cho tất cả khán giả cảm thấy những nhân vật trong bộ phim đang đứng trên sân khấu.
Tiếp theo là phần dành cho phía truyền thông, Cố Mậu Hành là Ninh Lục Ly thân là vai chính tất nhiên là thu hút phần lớn câu hỏi từ phía phóng viên.
Điều này thể hiện ở chỗ, sau khi kết thúc lễ công chiếu, Ninh Lục Ly cảm thấy người anh như không còn cảm giác nữa.
Anh ngồi trên ghế lái phụ: "Lâu rồi không tham gia mấy sự kiện như thế này, lúc nãy lại còn có hơi căng thẳng."
Cố Mậu Hành cười nói: "Tôi thấy em thể hiện rất tốt."
"Đương nhiên rồi, trong lòng có căng thẳng ra sao thì cũng không thể lộ ra mặt.
Anh đây tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới giải trí này 10 năm, concert cả 100 ngàn người cũng làm rồi, chút người này đã là gì."
Cố Mậu Hành: "Đúng rồi, khi bộ phim được công chiếu thì đến lúc đó bài hát chủ đề của bộ phim sẽ xuất hiện trên bảng xếp hạng âm nhạc.
Em có thể nhân cơ hội này tuyên truyền một phen, sau đó chuẩn bị concert."
"Ừm, album mới cũng tàm tạm rồi, chỉ là tôi có hơi ghét làm mấy việc tuyên truyền này thôi."
"Không sao, sau "Tinh Hỏa" thì tôi cũng không có việc gì khác, chuyện em không muốn làm thì cứ giao cho tôi là được."
Trong lúc nói chuyện thì xe đã về tới trang viên Tượng Thọ, xe dừng ở cổng nhà Ninh Lục Ly.
Hàng rào trong sân đã gỡ bỏ, nhưng xe của Cố Mậu Hành vẫn phải lái qua bên cổng kia mới vào ga ra để xe được.
Khi Ninh Lục Ly xuống xe thì quay đầu lại hỏi một câu: "Lát nữa cậu có qua không, chỉ ngủ thôi, hôm nay mệt muốn chết rồi."
Cố Mậu Hành lại không trả lời mà lại bước xuống rồi vòng qua đầu xe rồi đứng bên cạnh anh.
Ninh Lục Ly cảm thấy tình huống có vẻ không đúng, anh quay đầu lại xem.
Vừa quay lại nhìn, anh bị giật mình suýt thì ngã.
Có một người mà cả hai đều rất quen thuộc đang đi từ trong sân ra.
"Mẹ..."
Toang...toang rồi.
Ninh Lục Ly ơi là Ninh Lục Ly, sao lúc nãy mày lại hỏi Cố Mậu Hành có muốn qua ngủ không cơ chứ, xung quanh yên tĩnh như vậy chắc chắn mẹ anh đã nghe thấy rồi!
Mẹ Ninh im lặng nhìn hai người họ, khi Ninh Lục Ly ngày càng căng thẳng thậm chí ngưng thở thì Cố Mậu Hành khẽ tiến lên một bước: "Dì Ninh, con và Ninh Ninh..."
"Vào trong rồi nói." mẹ Ninh xoay người đi vào trong nhà.
Ninh Lục Ly đi theo sau, trong long anh dâng lên cảm giác phạm lỗi bị thầy giáo gọi phụ huynh lên, sau đó thấp thỏm theo mẹ về nhà.
Anh lén trừng mắt nhìn Ninh Tu Viễn đứng bên cạnh, đều tại anh trai không có nghĩa khí, không nhắn tin báo cho anh một tiếng, hại anh bị bắt tại trận.
Ninh Tu Viễn cảm thấy thật bất công, anh ta cũng không biết mẹ của họ lại đáng nể như vậy, qua cử chỉ của Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly trong lễ công chiếu đã nhận ra sự khác thường.
Lễ công chiếu vừa kết thúc là điện thoại của anh ta bị tịch thu, sau đó bị ép làm tài xế đưa mẹ tới trang viên Tượng Thọ, anh ta cũng rất bất đắc dĩ mà.
May mà có nhiệm vụ mà thời gian trước em trai cục cưng giao anh ta, Ninh Tu Viễn tự thấy anh ta đã hoàn thành rất đúng chỗ.
Ít nhất dưới sự dẫn dắt "nước ấm nấu ếch" thì anh ta nhận ra người nhà cũng không có cái nhìn quá cực đoan về hôn nhân đồng tính.
Ninh Tu Viễn thấy, gia đình anh ta sẽ không quở trách Ninh Lục Ly, Ninh Lục Ly bằng lòng thoát khỏi nỗi ám ảnh hồi nhỏ, bắt đầu một mối quan hệ thân mật với một người, cho dù người đó có cùng giới tính thì họ cũng sẽ vui mừng.
Còn về Cố Mậu Hành, hắn sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của bậc phụ huynh khi lo lắng cho con cái của mình.
Mà người nhà thằng nhóc Cố Mậu Hành này cũng là người biết thấu hiểu, sẽ không làm khó hắn.
Ninh Tu Viễn vỗ lưng Ninh Lục Ly, nở một nụ cười động viên.
Ninh Lục Ly thấy vẻ mặt này của anh trai thì biết chuyện này không quá nghiêm trọng.
Trái tim treo ngược của anh cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Một hàng 4 người lần lượt ngồi trong phòng khách.
Vẻ mặt mẹ Ninh rất nghiêm túc, bà vào thẳng vấn đề: "Không cần lấy cớ nữa, hai đứa nói thật cho mẹ."
Cố Mậu Hành muốn nói, hắn liếc nhìn Ninh Lục Ly trưng cầu sự đồng ý.
nl biết, ở trước mặt người nhà anh, không có sự đồng ý của anh Cố Mậu Hành sẽ không tự ý nói mối quan hệ của họ ra.
Thế nhưng bây giờ không còn thời gian để thương lượng nữa, Ninh Lục Ly nhớ lại ám hiệu khi nãy của Ninh Tu Viễn, anh quyết định thẳng thắn: "Mẹ, giống như mẹ nghĩ, con thích Cố Mậu Hành, cậu ấy cũng thích con, bọn con đang yêu nhau."
Ninh Lục Ly nói hết, ánh mắt mẹ Ninh lại rơi trên người Cố Mậu Hành: "Là như vậy sao?"
Cố Mậu Hành gật đầu, ánh mắt kiên định: "Dì Ninh, từ 10 năm trwocs con đã thích Ninh Ninh, cho đến bây giờ tình cảm của con không hề thay đổi, trái lại càng sâu đậm hơn."
Mẹ Ninh cau mày, bà nhắc tới chuyện khác: "Lúc trước con đột ngột xuất ngoại là vì không thể chấp nhận được tính hướng của mình nên muốn trốn tránh sao?"
Cố Mậu Hành lắc đầu: "Không phải ạ, thích Ninh Ninh là chuyện tốt đẹp nhất mà con nhận được trong cuộc đời này, sao con có thể trốn tránh.
Con tới nước A là vì chuyện của mẹ con, cũng là vì Ninh Ninh."
Mẹ Ninh là một người thông minh, không cần Cố Mậu Hành nói quá nhiều, bà cũng đã biết những điều mà người con trai này lo lắng.
Nghe tới đây, trên mặt bà lại lộ là ý cười hiền hòa.
Bởi vì nhìn từ hành động của Cố Mậu Hành, hắn tôn trọng Ninh Lục Ly, khi suy