”Cô...đi đâu vậy, đừng đi.”
Không biết có phải là do anh vừa mới tỉnh giấc hay là vì bị bệnh, giọng anh khàn khàn suy yếu tràn đầy đáng thương cầm tay cô nói cô đừng đi. Chỉ vì một câu nói—Mễ An lung lay, cười nhẹ ở sâu trong đáy mắt sự vỡ oà của hạnh phúc đầy rẫy, cô xoa xoa bàn tay anh
“Em đi lấy khăn đắp cho anh thôi, sẽ không đi đâu hết thật nhanh sẽ trở lại.”
Nói như vậy Khang Duật mới thả lỏng tay cô ra tỏ vẻ yên tâm nhắm mắt lại, Mễ An đau lòng vội đi nhanh lấy khăn rồi trở lại đắp lên trán cho anh.
“Tại sao lại đột nhiên đổ bệnh thế này.”
Hàng mi dài của Khang Duật rung nhẹ nhưng không mở mắt để có thể nói dối không chớp mắt
“Trời mưa...tôi về không kịp nên chắc có lẽ phong hàn xâm nhập.”
Mễ An thở dài, là do cô đã tự giận rồi bỏ đi không lo lắng cho anh nên mới thành ra sốt cao thế này đây. Bối rối suy nghĩ tự trách mình, Khang Duật nhìn thấy điều đó nên không do dự suy nghĩ thật kĩ rồi nhẹ nhàng đan tay vào bàn tay của cô gọi
“Mễ An!”
Tiếng gọi đó nhẹ nhàng phiêu lãng vang trong không gian như tiếng đàn piano du dương đi thẳng vào trong tim cô, như mùa xuân đến cho tất cả các bông hoa lạnh giá được lại lần nữa tái sinh mạnh mẽ rực rỡ! Mễ An ngẩng đầu ai gò má như thiếu nữ e thẹn được vẽ thêm phấn hồng nhìn anh nhu thuận
“Vâng!”
“Chuyện khi sáng, thật ra tôi...anh không phải có ý đó em hiểu lầm rồi! Anh muốn nói là... anh không muốn em đi làm là vì sợ nhìn thấy những vết thương trên thân thể em, sợ nhìn em khổ cực, sợ nhìn thấy em phải lao lực….”
Cả người anh đang nóng lên hừng hực như đang nằm trên đống lửa, đầu anh chắc có lẽ cũng nóng theo rồi, ánh mắt chân thành kiên định nhìn thẳng vào cô. Anh như vậy khiến Mễ An cảm thấy lạ lẫm, giống như đang đi vào giấc mơ mà hằng đêm cô đều nghĩ đến, nó đối với cô thật sự quá là chân thật khiến cô sợ rằng nó là giả!
Thì ra lúc sáng anh ngập ngừng im lặng không nói là vì không dám nói, nên mới khiến cho cô hiểu lầm rồi tự buồn phiền, bây giờ anh lại thẳng thắn tỏ bày hết tất cả mọi suy nghĩ mà anh đã che giấu trong lòng. Khang Duật lại lần nữa cho cô biết cái cảm giác được một người nói những lời lo lắng quan tâm mình là như thế nào rồi, cái cảm giác xao xuyến trong lòng bây giờ thật sự rất kì diệu khó nói nên lời.
“Được không hả em? Đừng đi làm nữa ở nhà với anh thôi.”
Còn chưa tiêu hoá hết câu trước thì anh đã vồ vập nói tấn công cô, Mễ An còn ngốc nghếch đến nổi tự lấy tay nhéo vào mặt mình một cái sau khi thấy đau mới chấp nhận đây thật sự là chuyện đang diễn ra. Viền mắt nóng lên nhanh chóng, hốc mũi cay xè đi cô
nghẹn ngào vui mừng gật đầu liên tục rồi cười cười nhìn khuôn mặt mà cô yêu thương vô bờ bến trước mặt
“Ừm, em sẽ không đi làm nữa! Sẽ ở bên cạnh anh!”
Khoé miệng Khang Duật nhếch lên, mọi thứ anh đều đã nói ra hết nên lòng nhẹ nhõm vô cùng tựa như trút hết những tâm tư ngày qua ngày nặng nề. Trước khi chìm vào giấc ngủ anh siết chặt tay cô không quên dặn dò vì sợ cô lại lần nữa bỏ đi
“Ừm, đừng đi, anh mệt