Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Ân ái


trước sau

Môi của cô mềm mịn, ấm áp lại tràn đầy ngọt ngào khiến anh liên tưởng đến chiếc bánh hoa anh đào vào mùa xuân, rất muốn cắn một ngụm. Khang Duật mở mắt ra nhìn cô, may là cô không tỉnh giấc nếu không anh cũng sẽ chẳng biết giải thích với cô ra sao nữa. Đến cả anh cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình hiện tại ra sao nó đến quá đột ngột khiến anh không thể nào chối từ, chỉ là muốn bứt phá ra khỏi giới hạn của bản thân. Khang Duật nghĩ rằng mình không cần phải phân vân đắn đo nhiều, điều anh muốn bây giờ là ở cạnh lo lắng che chở yêu thương cho cô, muốn là nơi để cô tìm về khi mỏi mệt, muốn được gọi là Nhà của cô!

Lần này Khang Duật lựa chọn đi theo đường mà con tim đã dẫn lối sẵn, anh muốn một lần được sống thật với bản thân mình. Hiện tại anh chỉ còn lại đôi bàn tay trắng không còn điều gì để mất nữa nên tại sao lại không thử cá cược một lần chứ?

“Ưm...anh tỉnh rồi à?”

Đang ngẩn ngơ thì tiếng nói mơ ngủ của cô truyền vào tai, Khang Duật trấn tỉnh nhìn thấy cô đang ngây ngốc dụi mắt, tại sao anh lại thấy đáng yêu quá vậy? Mễ An vươn người dậy tấm chăn trên người theo đà tuột xuống, cô nhìn tấm chăn rồi nhìn anh rồi sau đó trong lòng âm thầm vui vẻ, nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ ổn hơn và khá tươi tắn.

Cô đứng lên đi đến đặt tay lên trán anh và trán cô để đo nhiệt độ

“Ừm, đã hết bớt sốt rồi. Anh thấy khoẻ không có mệt ở đâu không?”

Khang Duật muốn phì cười khi thấy động tác đo nhiệt độ của cô, tại sao hôm nay cô làm gì anh cũng thấy thật khả ái vậy? Anh cười ôn hoà cầm tay cô ngồi xuống sofa giọng trầm ấm pha chút làm nũng.

“Em yên tâm đi anh thấy rất khoẻ không còn sốt nữa đâu, bây giờ anh đói quá.”

Mễ An trợn to mắt, ôi trời ơi! Chỉ vừa mới sáng sớm anh lại nói những câu như vậy còn có dáng vẻ làm nũng như một đứa bé thật sự là một nhát chí mạng đối với cô. Chỉ vì một câu nói trái tim Mễ An liền nhũn ra thành nước, thật sự nếu như anh dùng bộ dạng này kêu cô nhảy vào dầu sôi lửa bỏng hay vực sâu vạn trượng cô cũng tự nguyện…

Như thường lệ làm đồ ăn sáng rồi lấy thuốc cho anh uống, làm xong hết mọi chuyện cô xách túi muốn đi ra ngoài, Khang Duật nhanh như chớp lăn xe đến nắm thật chặt cánh tay cô giữ lại

“Em lại đi đâu nữa vậy?”

Mễ An nhìn anh trong lòng chộn rộn hết lên, cô cười nhẹ xoa xoa tay anh

“Em đi nộp đơn xin thôi việc rồi sẽ về ngay mà.”

Anh nhíu mày lại nhìn trừng trừng vào cô không tin

“Được thôi, anh đi với em!”

Mễ An gật đầu chấp thuận, cô biết anh vẫn còn sợ cô sẽ tiếp tục nói dối rồi đi làm nên anh nếu muốn đi cùng Mễ An rất vui là đằng khác, đi đến cầm tay nắm xe lăn nói lớn.

“Ừm, vậy đi thôi anh.”

Vừa định gọi taxi thì Khang Duật ngăn cô lại

“Đừng gọi, anh muốn đi xe buýt.”

Vẻ mặt Mễ An phủ đầy bất ngờ nhìn anh hỏi lại một lần

nữa

“Anh...muốn đi xe buýt sao?”

“Ừm, muốn đi thử một lần.”

Từ lúc bé cho đến khi lớn lên anh đều có tài xế chở hoặc là tự mình lái nhưng chưa lần nào được đi nên anh muốn thử, cũng uốn cùng cô thử cảm giác như một cặp đôi bình thường giản dị ngồi trên xe buýt. Mễ An cùng anh đến trạm xe rồi ngồi đợi có chuyến xe đến, cô luôn nhìn sang anh quan sát sắc mặt chỉ sợ anh đợi lâu sẽ khó chịu nhưng gương mặt anh hoàn toàn bình thản đợi.

“Tít...tít!” Tiếng kèn từ xa truyền tới Mễ An đứng dậy đợi xe mở cửa rồi đẩy anh lên lối đi dành cho người khuyết tật. Để thẻ vào rồi ngồi xuống, xe chạy được một chút thì có một cụ già lom khom ở cửa đi lên nhưng rồi xe quá đông không còn chỗ ngồi. Mễ An không do dự liền gọi rồi dắt bà đến

“Bà ơi! Bà ngồi chỗ của con đi.”

Bà cụ vui mừng gật gật đầu

“Vâng vâng, cảm ơn cô rất nhiều, chân tôi sắp không đứng được nữa rồi.”

Khang Duật thấy cô nhường chỗ ngồi cho cụ già rồi đi qua đứng nơi lối đi, khoé miệng mơ hồ nhếch lên cô bé của anh thật sự rất tốt!

‘Kít’ Bánh xe ma sát với mặt đường rồi đột nhiên thắng gấp, tất cả hành khách trong xe đều đổ người về phía trước. Mễ An vì chưa kịp nắm tay cầm trên đầu đứng cũng chưa vững vàng thì xe bỗng nhiên thắng, cả người nhỏ bé theo phản xạ giật mạnh về phía trước không giữ lại được. Cô nhắm chặt mắt nhìn thấy mặt đất đang càng ngày càng gần thì ở eo có một cỗ nhiệt độ bao quanh, là một cánh tay cứng rắn có lực đạo mạnh mẽ choàng qua eo gọn gàng dứt khoát kéo cô trở lại.

Mễ An còn chưa hoàn hồn thì cả người thuận thế lọt thỏm ngồi trên đùi của anh, cô điếng người trợn to mắt, mọi người trong xe đều len lén cười trộm có vài người còn trêu chọc

“Anh chồng tốt với vợ quá rồi đó, ân ái ở đây để phát cẩu lương cho mọi người à haha!”

Luồng nhiệt nóng bức người lan từ thần kinh đến tai, gò má rồi sau đó cả khuôn mặt đều đỏ bừng như quả đào chín mọng lại lần nữa bị người lạ nói là vợ chồng. Cả người cô mềm mại vô cùng đáp lên người anh, Khang Duật nơi nào đó cử động khiến anh phải hít một ngụm khí lạnh. Mễ An chống tay lên xe lăn dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi cái tư thế xấu hổ này cúi đầu thì thầm bên tai

“Em xin lỗi.”

Cụ già bên cạnh cười cười “Bọn trẻ bây giờ biểu lộ tình cảm thẳng thắn quá nhỉ.”

Khang Duật liếm bờ môi bạc mỏng có chút khô khốc, con ngươi đầy căn thẳng, nơi cô vừa rời đi như có một luồng điện chạy qua khiến cả người tê dại đi. Thành thật mà nói, khi cô ngã vào lòng anh khoảnh khắc đó còn trên cả tuyệt vời…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện