Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Mì trường thọ


trước sau

“Ưm…”

Những cái hôn đánh dấu chủ quyền dần dần được ấn lên tấm lưng trắng nõn đi theo sau đó là những vết chấm đỏ đầy ái muội, Mễ An cắn môi tay che trước miệng muốn dìm những tiếng kêu mỹ miều xấu hổ vào trong.

Đến khi đã cảm thấy đủ anh mới thoả mãn lưu luyến dứt ra, còn không quên hôn một cái thật kêu ngay cổ cô. Lưng, cổ, tai và vai là những nơi nhạy cảm của cô nên

khi anh hôn mạnh Mễ An lập tức rụt người vào như một con rùa, đáy mắt Khang Duật liền loé lên tia cười ẩn ý. Thế là anh đã biết nơi nhạy cảm của cô rồi, từ nay con thỏ này đừng hòng thoát khỏi, Khang Duật vuốt đầu cô những sợi tóc mềm mại như những làn gió phiêu lãng bay xuyên qua những kẽ tay của anh.

“Được rồi, đi ăn thôi nào!”

Mễ An xoay người lại nhìn trừng trừng, đánh nhẹ vào ngực anh hờn trách

“Hừ, anh...không đúng đắn.”

Xong xuôi hết mọi chuyện, Mễ An hâm lại các món ăn hôm qua vẫn chưa đụng đến đem lên bàn, cô cười đầy tự hào chỉ vào tô mì trường thọ

“Mặc dù đã qua ngày nhưng anh vẫn phải ăn, mì trường thọ em làm cho anh đó.”

Khang Duật nhìn tô mì sặc sỡ bắt mắt đang bốc khói ngun ngút trước mặt, mùi hương quen thuộc vây quẩn bên đầu mũi đang dần mê hoặc lấy anh. Khang Duẩn ngẩn người đôi chút rồi cứng đờ cầm đũa lên sau đó gắp lên, bàn tay to lớn có chút run nhẹ. Mễ An hồi hộp xoắn tay vào nhau căng thẳng vô cùng chờ đợi phản ứng của anh, vì thật sự cô không biết làm cho nên đã gọi hỏi qua Sơ. Đây là lần đầu tiên Mễ An tâm huyết làm một món gì đó cho nên cô sợ nó không ngon anh sẽ không thích

“Ăn được không anh?”

Khang Duật hoàn hồn nhìn cô, nâng lên khoé miệng đưa ngón tay cái về phía cô

“Rất ngon! Thật sự...rất ngon.”

Nghe những lời khen cùng động tác của anh, Mễ An liền bước ra khỏi lo âu và hồi hộp, cô rất hạnh phúc nhưng lại cảm thấy khó hiểu vì nhìn thấy được nơi khoé mắt anh đang nhuộm đầy vẻ bi thương. Mễ An giả vờ tỏ ra bình thường như không có chuyện gì dặn dò anh, sau đó ngồi bên cạnh âm thầm quan sát

“Vậy anh ăn đi, từ từ thôi cẩn thận nóng.”

Khang Duật tiếp tục cúi xuống ăn, làn khói bốc lên ngày càng nhiều khiến đôi mắt cũng dần cay xè đi, trước mắt có một màn sương mù mỏng phủ kín. Đúng! Chính là dư vị này, chính là mùi hương này, là mùi vị của Quá khứ! Khi nãy chỉ ngỡ là một bát mì trường thọ bình thường nhưng anh lại không ngờ nó lại thứ anh tìm kiếm biết bao lâu nay. Thậm chí nhớ nhung, tìm kiếm nó mỗi năm mỗi tháng—Mì trường thọ! Mỗi khi đến sinh nhật anh, mẹ liền sẽ nấu cho anh một tô mì như thế này, anh hào hứng chạy lên ghế cầm đũa ăn. Mì của mẹ làm thật sự rất đặc biệt và rất ngon cho nên nó đã khắc rất sâu vào trong lòng anh.

Nhưng rồi…Mẹ mất.

Mọi thứ cũng mất đi theo mẹ, những món mẹ nấu, sự ấm áp của mẹ, còn có tô mì mẹ yêu thương nấu cho anh vào ngày sinh nhật, mỗi năm đến ngày này anh luôn đi khắp từng góc phố, con hẻm nhỏ tìm kiếm để khoả lấp nỗi nhớ. Cuối cùng thất bại, Khang Duật vẫn là chơ vơ trái tim cùng bao tử đã đói và đau nhói chục năm nay rồi thế nên anh mong mỏi đợi chờ—một người nào đó có thể khoả lấp được lỗ hỏng to lớn… Và Mễ An xuất hiện thật sự đã đảo lộn tất cả mọi thứ! Một hồi suy nghĩ qua

đi, tô mì cũng đã vơi dần, Khang Duật ưu nhã lau miệng, mọi thứ đều được Mễ An vun vén dần dần lấp đầy!

Vài phút sau, Mễ An đã dọn dẹp xong đi đến rồi đưa tay ra trước mặt anh

“Đi thôi, lên lầu mở quà với em nào.”

Bàn tay to lớn của Khang Duật chủ động nắm rồi bao lấy hết bàn tay cô tận lực che chở, Mễ An cười ngọt ngào ôm lấy hông anh là điểm tựa cho anh đứng dậy. Hai người thân mật kề sát vai nhau cùng đi lên lầu, đỡ anh ngồi xuống giường Mễ An hí hửng như em bé chạy đi lấy túi đồ hôm qua, thấy cảnh tượng như vậy Khang Duật chỉ càng thấy mình yêu cô gái nhỏ này thêm một chút. Mễ An thật sự là một người con gái đơn giản, thật thà, khi yêu một ai đó cô sẽ dâng hiến hết chân tình mà mình có, đột nhiên cảm thấy thật sự rất may mắn vì người cô yêu đó là anh!

Mễ An chạy đến, tay bận rộn mở ra túi đồ, sau đó cô tỏ vẻ thần thần bí bí nhìn về phía anh còn có tạo ra tiếng động khoe khoang hấp dẫn

“Tada!!”

Một chiếc áo lụa sơ mi màu xanh sáng trong xuất hiện trong tầm mắt, Khang Duật cười cười không nói gì nhưng trái tim lại rung rinh không ngừng. Mễ An đã không nhịn được muốn nhìn thấy anh mặc vào nên nôn nóng đẩy đẩy chiếc áo vào người anh ra lệnh.

“Anh mặc vào đi, em muốn xem anh mặc.”

Đáy mắt liền loé lên tia giảo hoạt, Khang Duật lém lỉnh chỉ chỉ vào người mình

“Em mặc cho anh đi.”

“Gì cơ?”

Cô ngẩn ra

“Em nói muốn xem anh mặc cho nên mặc cho anh đi!

Răng trắng như tuyết ngự trị chặt chẽ trên cánh môi hồng hào của Mễ An, nắm chặt chiếc áo trên tay lúc anh nói rất bình thản không có chút gì đùa giỡn cho nên cô quyết tâm đi đến chậm rãi cởi nút áo anh. Tối qua hai người đã có một đêm yêu nhau nồng nhiệt, điều gì cần thấy cũng đã thấy hết mày còn ngại gì nữa chứ? Mễ An căng thẳng mím môi, từng nút áo đụng vào tay như một củ khoai nóng hổi cảnh xuân phía dưới áo phảng phất, lấp ló trước mắt, tâm trí lại bay đến tối ngày hôm qua khi cô ở trên người anh cuồng nhiệt cởi áo.

Hơi thở ấm nóng có chút gấp gáp phả lên lồng ngực của anh khiến cho Khang Duật cả người căng thẳng, không khí hiện tại nóng bừng bừng đến thở cũng cảm thấy khó khăn, hai người đều cùng chìm đắm vào một khoảnh khắc giống nhau. Nút áo cuối cùng được mở ra, Mễ An thở phào nhẹ nhõm vừa nãy thật sự quá bức người đi.

Áo được cởi ra thuận lợi, Mễ An cố gắng hết sức tránh né khuôn ngực vạm vỡ lộ liễu trước mắt. Yết hầu nam tính nằm ở giữa cổ tôn lên dáng vẻ đàn ông, bờ vai rộng khiến người khác cảm thấy vững chải vô cùng, còn có cơ bụng săn chắc từng thớ cứng rắn. Mễ An nuốt nước bọt hắng giọng một cái, tự âm thầm mắng mình trong lòng thật là háo sắc.

Khang Duật thích thú khi thấy sắc thái trên mặt cô biến đổi từng chút một rất độc đáo, chuyện gì cũng đã làm mà lúc nào cũng nhát như con thỏ đế chỉ có thế là Mễ An mà thôi, nhưng biết sao giờ? Anh lại yêu chết đi được những dáng vẻ đó...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện