Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Cưới cô ấy


trước sau

Hồi lâu sau, trong căn phòng to lớn. chỉ có tiếng thở dốc đầy ái muội của đàn ông và phụ nữ.

Chung quanh cửa sổ sát đất, y phục xốc xếch của hai người nằm la liệt trên thảm lông cừu trắng noãn, tựa vào trên giường, có một bóng dáng mạnh mẽ và một bóng dáng dịu dàng quấn quít nhau thật chặt. Ánh trăng vàng óng ánh chiếu trên người bọn họ, thật giống như một pho tượng được dát vàng thần kỳ đang kể với mọi người về câu chuyện tình không bao giờ phai mờ.

Kích tình đi qua, Khang Duật ôm thật chặt thân thể mềm mại làm anh yêu thương không dứt của Mễ An, đầu của anh chôn ở trong mái tóc của cô, hôn nhẹ cái cổ trắng noãn như ngọc của cô, ngửi hương thơm phát ra từ trên người cô, bình phục tâm tình vẫn chưa thư giãn sau khi phát tiết.

Cùng nhau sống chung một năm, sự thẹn thùng của cô, sự nhiệt tình của cô, sự tinh quái, sự dịu dàng như nước của cô đều làm cho anh đắm chìm say mê không thể dứt. Mễ An tựa đầu vào trước ngực Thẩm Dật Thần, nhẹ nhàng thở hổn hển, cảm thụ nhịp đập kịch liệt của trái tim. Thật quá điên cuồng, vận động thân mật bọn họ mới vừa tiến hành, cuồng dã hơn bất kỳ lần nào khác!

“Bảo bối, thích không? Hửm.”

Khang Duật thâm tình nỉ non ra tiếng.

“Ừ..." Mễ An ưm một tiếng, sau đó lại cọ xát trước ngực anh như con mèo nhỏ, tay của cô vô ý thức ôm hông của anh, nhất thời khiến anh cảm thấy trái tim hơi ngứa, giống như có con mèo nhỏ đang cào cào.

Không được! Hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, vì hạnh phúc sau này, anh chỉ có thể đè nén tâm tình kích động, không ăn cô nữa, anh dịu dàng giúp cô đắp kín mền, lẳng lặng nhìn chăm chú cô mấy giây.

"Bảo bối, ngủ ngon!"

Khang Duật nhẹ nhàng hôn lên trán của cô cẩn thận đắp chăn, còn cô giống như có cảm ứng nhoẻn miệng lên cười vô thức…



Sáng hôm sau, Mễ An len lén đi vào phòng mở tủ quần áo sau đó âm thầm lấy một viên thuốc nhỏ ra từ vỉ, bỏ vào miệng nuốt xuống mà không cần nước.

Cô nhíu mày lại, thuốc này đắng quá! Xoa xoa bụng của mình, hàm răng trắng xoá cắn lên đôi môi sưng tấy vì dư âm của ngày hôm qua, mỗi lần ân ái xong cô đều uống vào một viên. Vì cô sợ, nếu có một đứa bé xuất hiện vào lúc này thì e rằng đó là một sai lầm, đứa bé chắc cũng sẽ như cô bất hạnh mà thôi!

Mễ An cụp mi mắt, mũi cay xè đi, tư vị trong miệng chỉ toàn là đắng chát, cô rất muốn có con với anh nhưng hoàn cảnh lại không cho! Đến cả bản thân mình còn lận đận thì đứa bé này sinh ra sẽ như thế nào chứ…

“Em làm gì vậy?”

Khang Duật vừa mới gọi một cuộc điện thoại cho Khang Tuấn xem ông có ở nhà không, kết quả là có thế nên anh quay đi tìm cô.

Cô giật mình theo bản năng nhanh chóng đóng lại tủ, hắng hắng giọng

“Không có gì hết, mình đi chưa anh?”

“Ừm, đi thôi em.”

Ánh mắt Khang Duật lại trở nên nghi ngờ khi thấy

dáng vẻ lén lút muốn che giấu thứ gì đó của cô, Mễ An chỉ gượng cười sau đó đi ra.



Mười phút sau, Mễ An đỡ anh xuống xe, trước mặt hai người là dinh thự to lớn nhưng không có lấy một chút hơi thở của người. Khang Duật đảo mắt quan sát xung quanh, đã bao lâu rồi anh không về nơi này rồi nhìn như vậy? Nơi đây đã từng có sự ấm áp của mẹ, vườn hoa trước nhà ngày đó tươi xanh làm bừng lên cả một khúc vườn, còn bây giờ không ai chăm chút nó nên đã sớm trở thành một nơi hoang tàn và héo úa.

Mễ An vòng qua cánh tay anh xoa xoa như trấn an

“Mình vào thôi anh!”

Khang Duật gật đầu tay chống nạn đi lên từng bậc cầu thang dẫn vào nhà, đến ngưỡng cửa liền ngửi được ở phòng khách nồng nặc mùi thuốc lá cùng rượu khiến Mễ An phải ho khan một cái. Anh liếc mắt thấy Khang Tuấn đang ngồi trên sofa còn có bên cạnh luôn luôn là một bóng hồng, khoé miệng giật giật, các khớp tay vì dùng sức nên trắng bệch.

Mễ An thấy anh im lặng ẩn nhẫn kìm chế nên đành lên tiếng trước

“Con chào bác!”

Khang Tuấn giật mình ngẩng đầu mới thấy con trai đang đứng ở ngay cửa nhìn trừng trừng vào mình, liền hắng giọng liếc nhẹ qua người phụ nữ bên cạnh

“Đi lên lầu một chút đi.”

Đôi mắt lẳng lơ của ả tình nhân mê đắm lướt qua gương mặt tuấn tú của Khang Duật rồi quan sát khắp người anh, cho đến khi thấy anh chống nạng thì mới chán ghét thu tầm mắt hậm hực đi lên lầu. Đáng tiếc, một người đàn ông vậy mà lại bị liệt.

“Vào đi!”

Khang Tuấn chỉnh chỉnh lại cổ áo gãi gãi đầu.

Hai người đi vào ngồi xuống sofa, sắc mặt anh cũng không khá hơn chút nào cứ như là bình yên trước giông bão vậy khiến cô mỗi phút trôi qua đều căng thẳng vô cùng.

“Chân của con nhìn có vẻ đỡ rồi?”

“Vâng...chân của anh ấy đã sắp đi lại được rồi ạ, không cần phải ngồi xe lăn nữa.”

Mễ An hớn hở mừng vui nói thật rõ cho ba của anh biết, rằng anh không còn vô dụng nữa.

Khang Tuấn nghe như vậy, thần sắc lập tức thay đổi nhìn sang Khang Duật trợn to mắt

“Con sắp đi lại được rồi sao? Vậy thì tốt quá rồi, con sẽ là người thay thế ba lo lắng cho công ty.”

Mày kiếm sắc bén cau lại càng sâu hơn, con ngươi thâm trầm nhìn ông

“Hôm nay con đến đây không phải nói đến chuyện đó, chuyện chính là…”

Đáy mắt trong nháy mắt chuyển sang thâm tình, quay sang ôm lấy vai Mễ An đang ngồi bên cạnh, đến cả giọng nói cũng biến đổi nhanh chóng trở thành âu yếm và yêu thương

“Con sẽ cưới cô ấy!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện