Khang Tuấn phản ứng không kịp vì câu nói của anh nên bị doạ đến sững người trợn tròn mắt, Mễ An quan sát vẻ mặt của ông thì càng căng thẳng hơn, hai tay xoắn chặt vào nhau.
“Con muốn cưới cô này à? Tại sao chứ?”
“Là vì con yêu cô ấy cho nên cưới!”
Khang Duật một bên ôm chặt vai cô một bên nói chuyện với ba, Mễ An cúi đầu cười nhẹ, anh là đang nói vì yêu cô thế nên sẽ cưới. Làm sao đây? Cô ngày càng chìm đắm sâu hơn rồi, chắc có lẽ sẽ không thoát ra được nữa.
“Có hàng tá cô gái xinh đẹp tài giỏi ngoài kia vậy mà con lại quen con nhỏ…”
Mồ côi này à…Ông quên là có Mễ An ở đây nên đành ngậm ngùi không nói ra vế sau, chỉ nhiêu đó đã đủ để lửa giận của Khang Duật bùng lên. Anh chống tay vào nạng, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy theo mình, trong mắt nổi lên tia đỏ.
“Ông vừa nói gì vậy chứ? Cô ấy thì sao hả?”
“Con!” Khang Tuấn bực bội chỉ tay vào mặt anh
“Thôi mà anh…”
Mễ An ở cạnh đã thừa biết được thế nào mọi chuyện cũng xảy ra như vậy, nên cô liền ngăn anh lại không muốn anh đấu khẩu với ba vì mình. Cô biết cô là đứa bé mồ côi không nguồn cội, cô biết ba anh sẽ khó mà chấp nhận cô nhưng chính tai nghe thấy lại đau buồn vô cùng.
“Tiểu Mễ...anh sẽ giành lại công bằng cho em!”
Khang Duật nhìn sang đau lòng vuốt ve mặt cô, đáy mắt bao bọc ôn nhu bay đến, anh biết bên ngoài cô đều tỏ ra bình thường nhưng bên trong lại che giấu đau buồn cực hạn.
“Về đây nói với ông cũng chỉ là thông báo, không phải là xin ý kiến được hay không.”
Giọng nói âm trầm kiên định không chút lung lay, đủ điều kiện để cho người khác nương tựa vào, Mễ An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị trái tim mơ hồ cũng đung đưa theo. Khắc đó, cô hạnh phúc lắm, vì có một người thật lòng yêu thương, thật lòng muốn bảo vệ cho cô mà không màn điều gì.
Dứt lời, Khang Duật xoay người muốn rời khỏi thì Khang Tuấn mới lên tiếng
“Được! Ta đồng ý cho hai đứa cưới nhau.”
Ông cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt vì ông vẫn phải nghĩ đến tương lai sau này, tất cả sự nghiệp đồ sộ của ông ta cần phải có người chăm sóc và người duy nhất đó chính là đứa con trai này! Cả đời đào hoa nhưng ông vẫn còn sáng suốt, không bao giờ ngu muội mà đưa hết tiền tài của mình cho những người đàn bà ngu ngốc!
Mễ An nghe vậy liền không nghĩ gì nhiều mà cười tươi đầy hồn nhiên, giật giật cánh tay anh rụt rè thì thầm
“Duật! Mình làm được rồi.”
Anh nhìn sang cô gái ngây thơ bên cạnh đang hứng khởi lay lay tay mình, trong lòng đau không sao dứt, Mễ An lúc nào cũng khiến anh càng yêu quý cô nhiều hơn. Vì anh hiểu rõ, Khang Tuấn từ đầu đã không thích cô nhưng ông ta lại lo lắng cho sản nghiệp không có người tiếp quản. Thế nên, mới bất đắc dĩ miễn cưỡng chấp nhận Mễ An, tuy chỉ là che mắt cô nhưng anh vẫn mong mọi chuyện sẽ như vậy vì