Sau khi Khang Duật đi, bà lấy điện thoại ra muốn gọi cô hỏi xem thì vừa đúng lúc trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến cùng cái tên Mễ An, bà vội vã bắt máy.
“Mễ An, con à, con đi đâu vậy hả?”
“Sơ...Con, con có một vài chuyện khó nói nên cần phải đi khỏi một thời gian, nên sơ không cần lo lắng cho con đâu, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân.”
“Có chuyện gì thế con, Khang Duật đến cô nhi viện kiếm con đó.”
Vừa nghe nhắc đến tên anh, tay cầm điện thoại của Mễ An nhẹ lung lay không vững, cô biết chứ, biết thế nào cái đồ ngốc đó cũng sẽ đi khắp nơi để tìm kiếm cô.
“Sơ...làm ơn giúp con, tuyệt đối đừng cho anh ấy biết là con gọi về nói chuyện với sơ nhé.”
Dù bà đang thắc mắc vô cùng nhưng bà biết Mễ An của bà luôn luôn làm những chuyện đúng đắn thế nên trước mắt hãy làm theo lời của con bé, bà không hỏi thêm nữa mà nhẹ giọng dịu dàng nói
“Ừm, được rồi, dù có đi đâu thì cũng nhớ lo lắng bản thân hảo, được chứ?”
“Vâng...con nhất định sẽ quay về thăm sơ, nhất định!”
Mễ An nghe thấy âm thanh nhu hoà quen thuộc truyền đến, cô cảm thấy giống như đng quay trở về ngày xưa, lúc cô đau khổ nhất lúc nào cũng có vòng tay của bà ôm chặt cùng giọng ru ngủ du dương đưa cô vào giấc yên bình.
Bà nghe thấy chất giọng của Mễ An có phần nghẹn ngào giống như đã khóc vậy, rốt cuộc điều gì đã xảy ra với con bé chứ? Cuộc gọi kết thúc, Mễ An liền nhìn thấy những tin nhắn của anh liên tục nhảy lên hiển thị thông báo trên màn hình, điện thoại trong tay run lên khiến cô cũng mơ hồ run rẩy theo. Cô cắn răng đau đớn không dám liếc mắt nhìn sang nữa, cô sợ hãi, cô nhút nhát nên sẽ mãi trốn tránh như vậy.
“An An! Em đang ở đâu? Xin em, trả lời anh đi.”
“Bắt máy anh đi, xin em. Thấy tin nhắn này thì gọi liền cho anh nhé.”
“Em ở đâu, anh sẽ đến rước em.”
“Mễ An! Mau về nhà ngay, có biết anh rất lo lắng không hả, anh thật tức giận.”
“Em giận anh sao? Mễ An…”
Những tin nhắn từ nhẹ nhàng chuyển sang giả vờ oán trách sau đó là bất lực cùng lo sợ cô sẽ giận anh, Mễ An còn có thể tưởng tượng ra hiện giờ anh như thế nào, chắc có lẽ anh đang điên cuồng tìm kiếm cô.
Mễ An gục đầu xuống gối, ngồi ở trạm xe lạnh như băng bấu chặt lấy tóc, khó chịu quá, trong tim giống như bị hàng vạn con kiến đua nhau gặm cắn. Đau điếng đến tê liệt cảm giác, anh không làm gì có lỗi với em cả, em cũng không giận anh, là do lão Thiên không cho chúng ta được như ý nguyện.
Nghe nói khi muốn khóc thì hãy ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt sẽ không rơi ra được, đúng không? Chắc có lẽ, anh tìm