Sáng hôm sau, nắng sớm rọi vào khung cửa sổ, dịu nhẹ chiếu xạ lên chiếc giường to lớn nằm ở giữa phòng. Khang Duật đã sớm tỉnh dậy từ lâu. Cánh tay vẫn giữ nguyên ân cần để cho cô gối đầu, anh hạ mi mắt nhu tình đáp lên ngũ quan tinh tế của người con gái nhỏ nhắn đang nằm trong tầm nhìn của mình.
Mễ An đang ngủ rất ngon, hai đôi mắt to lớn nhắm lại, hai cánh môi đáng yêu đôi lúc mấp máy mở ra rồi khép lại, hơi thở nhẹ như chú mèo con phả vào người anh. Khang Duật yêu thương, theo thói quen mân mê tóc cô, quả nhiên khi cô xuất hiện một lần nữa.
Là như một thánh cứu giúp cuộc sống tẻ nhạt, chán nản của anh, từ tâm trạng cho đến giấc ngủ. Từng thứ lặt vặt, nhỏ nhặt, đều trở nên hoàn hảo vì cô!
Thú thật, đã vài tháng kể từ khi cô rời đi, anh đã không có một lần nào ngủ một cách đàng hoàng như vậy. Vì căn bản tâm trí không bao giờ muốn ngơi nghỉ, vì khi màn đêm buông xuống, anh nằm cô độc ở trên giường lạnh lẽo. Hai mắt cứ mở trừng trừng, đầu óc nặng trĩu như có hai tảng đá to lớn dằn lên, khiến anh không thể nào ngủ được.
Cho đến khi, tìm thấy cô, và đêm qua anh đã yên bình ngủ một giấc rất ngon và sâu cho đến sáng, Mễ An là liều thuốc an thần của riêng anh mà thôi! Chỉ có ở bên cô, Khang Duật mới cảm nhận được sự an yên vô tận, không có một chút bộn bề, vội vã của ngoài kia.
Ở đây, là thế giới riêng của bọn họ, là nơi tất cả đều sinh sôi nảy nở chỉ vì một nụ cười của Mễ An! Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, trầm giọng thủ thỉ
“Yêu em…”
Mễ An vì cái hôn của anh mà mơ màng tỉnh dậy, theo thói quen dụi dụi vào ngực anh vài cái, vẫn chưa định thần được là chuyện gì đang xảy ra. Cô giương mắt nhìn lên, trùng hợp hai ánh mắt vô tình
chạm nhau, Mễ An lúng túng lập tức rụt đầu xuống.
Khang Duật cười xoà vuốt ve một bên má đang dần ửng hồng, hôm qua chắc có lẽ cô chỉ sợ anh một chút mà thôi, thế nên anh phải nhanh chóng xử lý chuyện này. Nhất định anh phải đưa cô đi thăm khám lại tâm lý và lý giải mọi chuyện rõ ràng
“Mễ An! Hôm nay trở về với anh nhé?”
Sắc mặt cô trong phút chốc vì câu nói của anh mà biến đổi nhanh chóng, cô cử động người dường như muốn ngồi dậy. Khang Duật dễ dàng vươn tay giữ lấy kéo lại, một tay nhẹ nâng cằm cô lên đối mặt với mình.
“Mễ An!! Nghe anh nói này.”
Đôi mắt chim ưng dũng mãnh của anh mạnh mẽ xoáy sâu vào trong đáy mắt sợ hãi của cô, ánh nhìn đó giống như là một loại tra khảo, dò xét tận sâu bên trong lục phủ ngũ tạng. Mễ An nằm yên, bị con ngươi đen bóng đang phản chiếu hình dáng của mình trong đó mê hoặc.
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện giờ tất cả đều đã yên ổn! Nên em đừng sợ nữa, có anh ở đây rồi, sẽ không để cho em gặp một chuyện gì nữa. Em hiểu chứ?”