Nụ hôn của anh mang theo tình ý thương nhớ không bến không bờ cùng với một chút ngang ngược, mãnh liệt chiếm lấy cô. Sức lực đó lớn mạnh như một cơn lốc xoáy hung hăng san phẳng tâm trí cô trở nên trơ trọi trống rỗng, khiến cho cô không còn nghĩ được điều gì nữa.
Đôi môi bạc mỏng khéo léo vẽ lên viền môi cô sau đó uyển chuyển đi vào sâu bên trong, từ từ dẫn dụ cô
phiêu lãng vào điệu nhảy vui sướng tột cùng của sự trùng phùng sau những tháng ngày bi thương. Mễ An rối ren nhắm chặt mắt, không tài nào kháng cự lại được, một mặt đau khổ không muốn, một mặt lại trầm mê vào nó không thể dứt ra.
Hai vai nhỏ run lên cuối cùng khổ sở đẩy anh ra, cô nặng nề cúi đầu xuống, viền mắt đỏ ửng lên, trầm mặc một chút sau đó mới nghẹn giọng cất tiếng
“Xin lỗi….”
Khang Duật giật mình vì cô đẩy mình ra khá mạnh, xúc cảm bắt đầu dần bị pha loãng, anh tập trung dồn hết ánh mắt về Trạch Lam. Nhìn vào gương mặt né tránh đó của cô, trong lòng mơ hồ dâng lên một khối vô hình không trọng lực.
Đầu óc anh hệt như trôi dạt trong không trung, anh rõ ràng cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng nhưng hiện thực xảy ra bây giờ lại quá đỗi nặng nề đang ghì anh xuống.
“An An...em làm sao vậy?”
Bên trong phòng, rõ ràng máy sưởi đang được bật rất ấm, cả người cũng được anh ôm lấy nhưng dẫu thế nào cô cũng chỉ cảm nhận được cái lạnh đến tận cùng tâm can. Tại sao chứ? Cô chưa bao giờ nghĩ đến được rằng có một ngày mình sẽ tự đẩy anh ra khỏi tầm tay, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mặt, rõ ràng mọi thứ này đều là cô mong muốn khao khát nó nhưng tại sao xúc cảm của cô lại không như lúc trước nữa?
Thay vào đó cô lại cảm thấy lo âu nhiều hơn, cô không dám bước đến thêm một lần nào nữa, cô sợ mình sẽ lại hụt chân rồi ngã thảm thiết một lần nữa. Được anh ôm trong vòng tay chặt khít không một kẽ hở, nhưng cô lại cảm thấy mình đang quay trở về thời gian lạc lõng chơ trọi ở ngoài đường không lấy một chút quan tâm!
Tin tưởng một lần, một lần nữa rồi thêm một lần nữa nhưng lúc nào cũng chỉ là đau thương khôn xiết. Cô sợ lắm, sợ cái thứ cảm giác chơi vơi đó lại đến một lần nữa, cô không còn sức lực để gánh chịu và trải qua nữa. Thế nên, Mễ An chấp nhận thụt lùi trở về trong chính vỏ bọc của mình, không muốn bất kì người nào nữa.
“Xin lỗi, anh có thể nào đi khỏi đây được không?”
Hai tròng mắt Khang Duật căng ra dường như sắp vỡ đến nơi, gương mặt trở nên lãnh đạm ngưng đọng nhìn thẳng vào cô
“Sao, sao cơ? Em có biết mình đang nói gì không, anh đã nói rồi mọi chuyện đã được hoá giải…”
“Em đã biết! Anh có thể đi được rồi.”
Mễ An mệt mỏi tiếp tục thẳng