Sau lần cô cùng anh đối mặt hôm đó Mễ An như người mất hồn, cả ngày đều nghĩ đến rồi lo lắng cho anh. Nên mỗi chiều khi đi làm về cô đều đi đến bệnh viện đứng trước cửa phòng len lén nhìn, có đôi khi lúc đến thấy anh ngủ thì cô mới dám đi vào đắp chăn rồi ngắm anh một chút sau đó lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm nay cô đến thì thấy anh đang ngồi trên giường khó khăn buông hai chân xuống muốn đi, đồng tử Mễ An căng lên giây phút đó cô tung cửa ra chạy thật nhanh vào. Không kịp suy nghĩ gì cô chỉ biết mình phải bảo vệ anh mà thôi
“Khang Duật!!”
Cả thân người bé nhỏ đỡ lấy cả thân hình to lớn mạnh mẽ của một người đàn ông nhưng lực đạo quá mạnh nên cô bị đè nằm xuống nền đất lưng đập thẳng xuống, cô cắn răng chịu đựng một cỗ đau điếng hồn ập đến. Khang Duật sững sờ khi nghe thấy tiếng của Mễ An la lớn gọi tên anh, ngẩng đầu lên thì thân thể đột ngột mất thăng bằng hướng xuống đất mà ngã. Anh nhắm mắt lại vô lực muốn nắm lấy kệ tủ nhưng tay lại trúng vào ly nước, ly rớt xuống các mảnh vỡ lập tức tung toé. Nhưng không phải là nền đất cứng rắn hay đau đớn bao lấy anh mà là một người con gái nhỏ bé chống đỡ lấy.
Khang Duật đè lên người của cô, hai chóp mũi chạm nhau, mắt đối mắt ngại ngùng bao quanh.
Chỉ là anh muốn cử động chân thử đi một chút nên cố gắng dùng hết sức muốn đi nhưng anh đã quá coi thường nên đã mất thế rơi thẳng xuống. Anh hắng giọng tỏ ra bình tĩnh.
“Không sao, chỉ là vô ý ngã xuống.”
Cô xót xa khi thấy anh như vậy, rõ ràng là đã cố gắng muốn đi nên mới ngã xuống mà lại nói với cô hờ hững như vậy. Mễ An cắn môi dùng hết sức muốn đỡ anh dậy
“Được rồi, anh tựa vào người em để em dìu anh lên.”
Khang Duật mím môi mỏng đành phải choàng cánh tay qua vai Mễ An chấp nhận để cô đỡ dậy, vai của cô nhỏ nhắn cả người cũng không khá hơn nhưng lại dùng hết sức gồng để gánh lấy cả người to lớn của anh. Anh rời mắt khỏi cô, không muốn mình suy nghĩ thêm nữa. Ngồi xuống giường, Mễ An nhìn thấy trên cánh tay anh bị vài mảnh vỡ bắn vào làm chảy máu, lập tức chạy đi lấy hòm cứu thương đến muốn băng bó vết thương trên tay anh.
Chưa chạm đến thì anh đã rút tay lại từ chối “Không cần đâu, cô ra kêu y tá cho tôi là được.”
“Nhưng...em làm được mà, tay anh chảy máu nhiều quá.”
Mễ An sốt ruột vô cùng nhưng anh lại lạnh nhạt không muốn cô giúp, vừa lúc cô y tá đi vào thấy như vậy liền ngạc nhiên
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô muốn lên tiếng đáp thì anh đã chặn ngang lời cô
“Là một chút vô ý đã ngã xuống mà thôi, cô giúp tôi dọn dẹp một chút nhé.”
Cô y tá gật đầu nhặt những mảnh vỡ trên sàn, Mễ An từ nãy đến giờ