Sau khi đợi anh đã ngủ thật sâu, Mễ An chạy vào phòng vệ sinh không kìm được mà khóc thật lớn. Tại sao lại tàn nhẫn với người cô thương như vậy, anh ấy không đáng để nhận lấy những thứ kinh khủng đó.
Mễ An chỉ sợ anh nhất thời sẽ không chấp nhận được chuyện mình sẽ không đi được nữa thôi, sợ anh sẽ đau khổ mà tổn thương chính mình giống khi nãy. Cô bấu vào da đầu thật chặt chật vật khóc, tự lấy những suy nghĩ ra dằn vặt mình. Là cô! Chính cô là người đã gây ra cớ sự này, là cô đã không kìm được mà hôn anh khiến cho người yêu của anh hiểu lầm sau đó hai người họ tan vỡ mới dẫn đến những chuyện như thế này.
Mễ An biết những ngày không gặp đó chính là anh muốn tránh mặt cô, biết rằng anh chỉ xem cô như là em gái không hơn không kém. Nhưng tại sao con tim thấp hèn này cứ muốn nhìn thấy anh, cứ muốn ở cạnh anh hằng ngày chứ?
...
Ngày hôm sau, cô đang đi làm thêm thì bác sĩ gọi đến báo là anh đã tỉnh dậy. Mễ An liền bỏ hết mọi việc vội vã chạy đến bệnh viện xem anh như thế nào, hôm nay Khang Duật đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Cô đứng trước cửa phòng, nghe giọng anh khàn khàn trầm lặng hỏi “Chân của tôi có thể nào đi lại được nữa không?”
“Chấn thương não không quá lớn nên có thể tình trạng sẽ hồi phục nếu chịu khó tập luyện vật lý trị liệu và uống thuốc.”
Khang Duật gật nhẹ đầu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, bác sĩ cùng y tá thấy vậy đi ra ngoài không nói gì nữa. Mễ An mím môi nhìn anh không rời, trong lòng đau từng cơn âm ỉ. Đứng bên ngoài cho đến khi hai chân đã tê lại một chút cô lấy hết dũng cảm quyết định đi vào đối mặt. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở, Khang Duật ngoảnh đầu lại nhìn. Hai mắt chạm nhau không gian bỗng dưng ngưng trọng lại, khoảnh khắc đó cô cảm thấy giống như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô khó thở vô cùng. Khang Duật rời mắt sau đó hỏi cô
“Em đến đây làm gì?”
Mễ An siết chặt tay bước đến lại gần anh, cười mỉm trấn an
“Em...anh đừng buồn nữa, bác sĩ đã nói rồi cố gắng tập luyện là sẽ đi được thôi mà. Còn có em sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh.”
Cứ ngỡ anh sẽ như lúc xưa, sẽ dịu dàng, ôn hoà mà cười đáp nhưng ngay lúc này Khang Duật nhìn cô bằng ánh mắt đầy xa cách và lạnh lùng. Như một hầm băng lạnh lẽo không chút tia nắng len lỏi và Mễ An vùng vẫy ở nơi đó.
“Rồi để làm gì chứ? Cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, mọi thứ đã thay đổi rồi không còn như lúc đầu nữa.