sau mấy tháng học hành vất vả, mọt lớn và mọt bé đã thi xong kỳ thi tốt nghiệp một cách ngon nghẻ, còn giờ thì cả hai đứa đang tất bật ôn để thi đại học. mọt lớn với mọt bé do quá chú tâm vào thi cử nên thành ra suốt mấy tuần liền chả nói chuyện gì với nhau, cứ tưởng rằng xa mặt cách lòng, chả ai nhớ ai nhưng hoá ra lại có một mọt bé cực kỳ nhớ người thương nhá.
phần vì nhớ nhung quá nhiều nên mọt bé đã lấy điện thoại gọi cho mọt lớn định hẹn mọt lớn đi chơi cơ mà mọt lớn lại chả bắt máy, mọt bé tuy ít khi chủ động gọi cho mọt lớn lắm nhưng mà khi gọi thì mọt lớn luôn bắt máy, lần này không bắt máy có vẻ là rất bận đi...
mọt bé chán chườn cũng thôi suy nghĩ mà đeo cái kính cũ từ hồi cấp hai vào ra ngoài đi dạo. chả là mắt kính mới của mọt bé bị hỏng mất tiêu rồi...cũng là do mọt bé hậu đậu, bị rớt kính xuống đất mà không biết nên liền tự đi ngang qua rồi giẫm lên luôn. đương nhiên, mọt lớn biết chuyện thì cứ trách mọt bé mãi, mọt bé biết mình sai nên không cãi gì nhưng trong lòng cũng có chút ấm ức. dù gì mọt bé cũng đâu cố ý?
mà nhớ lại, mọt bé thấy vui quá nên cứ cười mãi, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi thì mọt bé quyết định xuống phố dạo chơi, sẵn tiện có gì ngon ngon thì mua về ăn bỏ bụng luôn. trong cái đầu nhỏ của mọt bé liền vạch ra kế hoạch đi chơi sương sương một cách thật đắc ý, nghĩ là làm, mọt bé nhanh chân sửa soạn rồi mặc áo khoác hồng phấn đắt tiền mà hôm trước mọt lớn lớ ngớ vớ về tặng mọt bé.
mọt bé đi một hồi thì có đến tiệm trà sữa nọ, định vào mua một ly về uống thì vô tình mọt bé trông thấy mọt lớn đang đi bên kia đường. à không, thật ra chỉ là người có ngoại hình giông giống mọt lớn thôi...
a không phải, là mọt lớn thiệt kìa!
mọt bé vui lắm, bao ngày chưa gặp giờ được