Sắc trời ảm đạm, thỉnh thoảng có một con chim bay lướt qua mặt sông phẳng lặng, chỉ thoáng qua rồi biến mất giữa sương khói mờ mịt.
Văn Tư Uyên đã nhìn thấy bóng người trong đình.
Bóng dáng yểu điệu đứng trong đình ven sông, vạt áo bị cơn gió lay động, dường như chờ đợi đã lâu. Hai con chim nhỏ màu vàng đậu trên mái hiên xám đậm, đang rỉa lông giữa màn mưa bụi lất phất, nhìn từ phía xa, người và cảnh yên tĩnh giống như một dòng sông cổ kính.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình, Văn Tư Uyên hài lòng bước đến, vừa nhấc chân thì cánh tay đột nhiên tê rần, chiếc ô trong tay trượt xuống, bị gió cuốn bay nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Văn Tư Uyên giật mình, muốn đi nhặt ô thì phát hiện chân mình cũng tê dại, cơ thể giống như biến thành người khác, trống rỗng không có sức. Y giẫm vào một hòn đá bị trượt chân, chật vật ngã quỳ gối xuống mặt đất đầy bùn, mưa bụi lạnh lùng ập vào mặt, bầu không khí quỷ dị khó lường. Một cơn sợ hãi không tên lan tràn trong lòng, y muốn cất giọng để người ở trong đình chú ý nhưng yết hầu như bị khóa chặt, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc ú ớ.
Phía sau có người bước đến, người đó giẫm vào bùn làm bọt nước văng lên, cổ áo Văn Tư Uyên bỗng dưng bị siết chặt, y bị người vừa đến xách lên. Y cứng người nhìn mình giống như một cái bao bị người ta lôi đi, hai chân buông thõng vạch ra hai dấu dài trên mặt đất, đôi giày mua ở phường may Lục Hợp dính đầy bùn đất.
Y không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, nhưng y cảm nhận được cánh tay của đối phương mạnh mẽ vững vàng, kéo y đi không tốn chút sức nào. Mưa bụi mịt mù biến mất, Văn Tư Uyên phát hiện mình bị lôi vào một căn nhà bị bỏ hoang. Không còn người kéo, Văn Tư Uyên ngã ngửa trên mặt đất, đau đến mức lồng ngực cứng lại.
Nơi này cách bờ sông không xa, xà nhà bị một lớp bụi dày che phủ, bởi vì không được tu sửa mà nóc nhà thủng vài chỗ, ánh sáng ảm đạm xuyên qua lỗ hổng, mơ hồ nhìn thấy những lớp sơn trên cột nhà bong ra từng mảng, hình như đây là một ngôi miếu sông bị bỏ hoang.
Giữa không gian u ám, có một gương mặt phong hoa tuyết nguyệt xuất hiện trong tầm mắt y, đôi môi ngậm ý cười nhạt, nhìn từ trên cao xuống, “Từ lúc chia tay đến giờ Văn huynh vẫn ổn chứ?”
Văn Tư Uyên nhận ra vị công tử văn nhã này, sau giây lát ngạc nhiên chấn động, suy nghĩ trong lòng y xoay chuyển nhanh chóng, chuyện Thổ Hỏa La y đã kiếm đủ lời đồng thời giúp đỡ nhiều việc, y tự thấy mình cũng xem như là người có công. Dựa theo tính tình của Tô Vân Lạc, chắc chắn sẽ không để lộ chuyện xảy ra hai hôm trước, ngoài chuyện này ra thì đâu còn lý do nào khác khiến vị công tử cao quý này tức giận, y lập tức bình tĩnh trở lại. Dường như để kiểm chứng suy đoán của mình, y phát hiện ngoại trừ nội lực bị khống chế thì bên ngoài đã khôi phục như thường, y ổn định tinh thần, đứng dậy vái chào: “Công tử đến Phù Châu khi nào? Sớm biết công tử ở đây, ta nên đến thăm mới phải.”
Văn Tư Uyên không nhắc một lời về chuyện mình bị lôi đến chật vật, Tả Khanh Từ dường như cũng đã quên, phong thái nho nhã lễ độ, “Không cần đa lễ, Văn huynh cũng đến đây vì Đại Hội Đấu Kiếm?”
“Ta đến đây xử lý chút việc riêng.” Văn Tư Uyên đảo qua sau lưng đối phương, ẩn trong góc tối của ngôi miếu hoang là bóng dáng mơ hồ của hai kẻ theo hầu.
Tả Khanh Từ nhẹ nhàng đâm thủng những lời dối trá, “Ta còn tưởng là Văn huynh có hẹn với người khác nên mới đội mưa đến tận đây.”
Văn Tư Uyên cố giữ vững vẻ bình tĩnh: “Công tử nói đùa.”
“Bình thường nói đùa thì không sao.” Tả Khanh Từ chậm rãi nhướng mày, “Nhưng Văn huynh sai người đi trộm gương Song Điệp thì có hơi quá đáng.”
Văn Tư Uyên giật mình, không đoán ra chàng đã biết mấy phần, “Không biết lời này của công tử là có ý gì?”
Tả Khanh Từ cũng không vòng vo, “Cẩm Giang cận tây yên thủy lục, tâm vĩ sơn đầu lệ chi thực. Chùm vải đó là Văn huynh tặng?”
Văn Tư Uyên ra vẻ không hiểu, “Quả vải gì cơ? Xin thứ cho tại hạ ngu dốt.”
“Câu thơ này mặc dù phong nhã, nhưng lại có ẩn ý.” Tả Khanh Từ ôn nhã cất lời, nhàn nhã như đang bình phẩm thơ văn: “Nhìn thì có vẻ liên quan đến cây vải, kì thực ở phía sau còn có câu Vạn lý kiều biên đa tửu gia, du nhân ái hướng thùy gia túc
(Bên cầu vạn dặm nhiều quán rượu, khách thích nhà ai thì qua đêm ở nhà đó). Tặng bài thơ này cho người khác là có ẩn ý trách cứ người ta ăn đông ở tây, có mới nới cũ. Văn huynh nói xem có đúng không?”
Văn Tư Uyên thấy chàng giải thích rõ ràng như vậy thì lặng im không nói gì.
Tả Khanh Từ mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng hài hước, “Đối với Văn huynh, Tô Vân Lạc giống như một gốc cây rụng tiền liên tục, không
muốn buông tay cũng là lẽ thường tình.”
Văn Tư Uyên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, bật cười gượng gạo: “Thì ra công tử vừa ý nàng ta? Không ngờ một Hồ cơ lại có may mắn như thế.”
Tả Khanh Từ nhìn đối phương chăm chú, giữa mày hiện lên vẻ âm u, chàng bỗng cảm thấy thú vị, “Văn huynh làm bạn với nàng nhiều năm, huynh cảm thấy Tô Vân Lạc là người như thế nào?”
Văn Tư Uyên sàng lọc từng chữ trong đầu, trả lời qua loa, “Ngoại trừ chuyện làm ăn thì những chuyện khác ta cũng không rõ lắm.”
“Trong mắt ta, nàng là người ngu xuẩn nhất thiên hạ.” Khác với Văn Tư Uyên cẩn trọng, Tả Khanh Từ nói năng tùy ý, thờ ơ nhận xét, “Có bản lĩnh phi phàm, nhưng bị người khác khống chế không thể làm theo ý mình, bị lợi dụng đủ kiểu không sao thoát ra được, đúng là đáng buồn biết bao.”
Sao Văn Tư Uyên lại không nghe ra ý đâm chọc trong đó, y bật cười: “Lời này của công tử hơi quá, trên giang hồ ai cũng có sở trường riêng, hợp tác trao đổi lợi ích với nhau, sao lại nói là lợi dụng? Huống hồ với bản lĩnh của nàng ta, ai có thể bắt ép được.”
Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu ngạo, Tả Khanh Từ hơi gật đầu, “Không sai, đây cũng chính là điều mà ta muốn xin chỉ dạy, Văn huynh dùng phương pháp nào để kìm kẹp nàng trong lòng bàn tay?”
“Công tử hiểu lầm, ta…” Văn Tư Uyên định biện bạch, nhưng giọng nói của y chợt đứt đoạn, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, y há miệng thở dốc nhưng không có một chút không khí lùa vào phổi. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt y tím tái, đầu đau như búa bổ, hai tay y vô thức bóp cổ, ngã quỳ trên mặt đất, giọng nói biến mất, chỉ còn lại những tiếng thở gấp vang vọng trong căn miếu.
Nụ cười của Tả Khanh Từ vẫn hoàn mĩ như cũ, nhưng lại nhuốm vẻ lạnh lẽo quỷ dị, chàng giống như Ngọc Diện Tu La đứng trên chín tầng trời xa xôi cúi đầu nhìn xuống.
Tầm mắt của Văn Tư Uyên dần mơ hồ, yết hầu bị y cào ra máu, vào lúc y cho rằng mình ngạt thở sắp chết thì đột nhiên lại có không khí tràn vào. Y thở dốc liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ hãi vuốt hầu kết, nhìn Tả Khanh Từ y đột nhiên nhớ đến một người, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Không thể nào, rõ ràng y đã thăm dò kỹ càng, đối phương quả thực là con trai ruột của Tả Hầu, năm đó vì chuyện đấu đá nội bộ mà mất tích. Vì có liên quan đến gia đình quyền thế nên y không dám tìm hiểu sâu, y hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong mười mấy năm hắn mất tích, nhưng sao hắn có thể…
Người trước mắt thanh quý ưu nhã, vẻ mặt bình tĩnh giống như những chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại, “Võ lâm hào kiệt tụ tập đông đảo ở Phù Châu, khó tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu từ đây giang hồ thiếu mất Bách Hiểu công tử thì đúng là một chuyện đáng tiếc.”
Lời nói tựa gió xuân truyền vào tai y chẳng khác nào đang đòi mạng, Văn Tư Uyên càng nghĩ càng sợ hãi, vô số lời đồn xuất hiện trong đầu khiến người y như rơi vào hầm băng, khó mà giữ được vẻ tỉnh táo, “Công tử không sợ làm tổn hại danh dự của Hầu phủ?”
Vẻ mặt Tả Khanh Từ ngạo mạn, không bận tâm phủi phủi ống tay áo: “Ba khắc sau, không có ai nhận ra Văn huynh được nữa, danh dự đương nhiên sẽ không hao tổn nửa phần.”
Lời của chàng nhẹ như mây bay gió thoảng, nhưng Văn Tư Uyên nghe vậy thì không rét mà run, y bỗng cảm thấy bất lực.
Hình như có vật gì đó lặng lẽ lướt qua, mấy chục sợi tóc của Văn Tư Uyên đột nhiên đứt đoạn, cuốn bay theo làn gió.
Sắc mặt Văn Tư Uyên xanh đen, y gần như không dám thở.
“Văn huynh kiên trì giữ kín miệng cũng không sao, không biết thứ tiếp theo rơi xuống là gì. Chờ đến khi mắt hay mũi rụng xuống thì hối hận cũng đã muộn.” Tả Khanh Từ mỉm cười, chàng có ý giết người rõ ràng nhưng giọng nói lại ôn tồn lễ độ, hai thứ trái ngược dung hòa vào nhau một cách kỳ dị.
Văn Tư Uyên sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, y biết lúc này là thời khắc sinh tử, sống được hay không chỉ dựa vào may mắn, đành quyết tâm liều mạng: “Người khống chế nàng không phải ta.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt nhíu mày.
Hết chương 43.