Không chờ đối phương cất lời, Văn Tư Uyên đã nói tiếp: “Tô Vân Lạc làm trộm là vì tìm thuốc.”
Đối phương đã biết điều thì Tả Khanh Từ cũng tỏ ra kiên nhẫn, “Nói ta nghe thử.”
Trong lời này của chàng ẩn chứa một tia hi vọng sống sót, Văn Tư Uyên chỉ sợ mình nói chưa rõ ràng: “Từ lúc xuất đạo nàng đã tìm kiếm những vị thuốc này. Có tất cả tám vị, bao gồm Bích Tâm Lan, U Đà Tham, Phật Khấu Tuyền, Phong Tỏa Trúc Hoàng, Xích Nhãn Minh Đằng, Hán Tinh Tiết, Hạc Vĩ Bạch và lá Tích Lan Tinh.”
Bích Tâm Lan sinh trưởng ở nơi cực nóng, Phật Khấu Tuyền có ở nơi địa mạch ngưng kết ngàn năm, Xích Nhãn Minh Đằng mọc ở chốn vực sâu vạn trượng, Phong Tỏa Trúc Hoàng sinh trưởng trên vùng núi cực Bắc xa xôi… Mỗi vị thuốc đều có công dụng khác nhau, duy chỉ có một điểm giống nhau là cực kỳ quý hiếm khó tìm, Tả Khanh Từ nổi lòng nghi ngờ, “Nàng ấy tìm những thứ này để làm gì?”
“Tô Vân Lạc cực kỳ cố chấp với những vị thuốc này, ta đã từng hỏi thăm nhưng nàng ấy chỉ bảo có người nói cho nàng ấy biết, những thuốc này có thể giúp nàng trở thành cao thủ tuyệt thế.” Văn Tư Uyên không dám có nửa phần giả dối, hỏi gì đáp nấy, “Ta cho rằng muốn tìm đủ những vị thuốc này quả thực là nằm mơ, không ngờ nàng ấy đã tìm được phân nửa, bây giờ chỉ sót lại ba vị.”
“Cao thủ tuyệt thế? Văn huynh dễ tin người vậy sao?” Tả Khanh Từ giễu cợt không chút khách sáo, những vị thuốc này mặc dù có ích nhưng không thể bồi dưỡng người ta thành thần thoại võ lâm, nàng cũng không phải người điên cuồng theo đuổi sức mạnh, lý do thực sự tuyệt đối không buồn cười như thế.
Văn Tư Uyên cứ tưởng Tả Khanh Từ sẽ truy hỏi đến cùng, ai ngờ đối phương chẳng đề cập đến, y nói: “Nàng ấy không muốn nhiều lời, chỉ bảo ta nghe ngóng tin tức về những vị thuốc này, ta cũng không tiện hỏi thêm.”
Tả Khanh Từ lạnh nhạt châm biếm: “Vì nhận được tin tức, nàng ấy tất nhiên phải dùng kỳ trân dị bảo để đổi. Mối làm ăn này của Văn huynh đúng là rất tuyệt.”
“Theo nhu cầu mà thôi.” Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, Văn Tư Uyên thận trọng giải thích: “Một tin tức chỉ đổi một món, ngoài ra Tô Vân Lạc đi ăn trộm là vì bản thân nàng ấy rất cần tiền, ta chỉ lấy một chút thù lao mà thôi.”
Tả Khanh Từ xem như chấp nhận lời giải thích, lại hỏi một vấn đề khác, “Nàng ấy tiêu tiền vào chuyện gì?”
“Không dối gạt công tử, ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này.” Văn Tư Uyên quan sát vẻ mặt của đối phương, cười gượng, “Công tử có thể không tin, nhưng nàng ấy rất cảnh giác, lại trầm tính kiệm lời, ngoại trừ chuyện làm ăn thì không nói thêm nửa câu, thực sự không thể nào nghe ngóng được tin tức gì.”
Ngoài miếu mưa phùn nhỏ tí tách, giọng nói của Tả Khanh Từ nhạt nhòa xa xôi tựa màn mưa, “Lời này là đang thoái thác, dựa vào tâm cơ và thủ đoạn của Văn huynh, đã hợp tác nhiều năm mà lại không tìm ra manh mối, há có thể ẩn thân trên giang hồ lâu nay.”
Lời nói bâng quơ bao hàm áp lực đáng sợ, Văn Tư Uyên như rơi xuống vực sâu, nào dám quanh co nữa, “Không phải ta lừa gạt công tử mà nàng ấy quả thực chỉ dựa dẫm vào ta để kiếm tiền, lấy được tiền thì chạy trốn ra xa, ta phái người theo dõi cũng chẳng thu hoạch được gì. Cách đây không lâu, ta cũng thầm suy đoán, có lẽ chuyện này liên quan đến sư phụ của nàng ấy.”
Tả Khanh Từ không hề ngạc nhiên, đôi mắt phượng hơi trầm xuống: “Quả nhiên Kiếm Ma chưa chết.”
Vị công tử cao quý này biết nhiều hơn dự đoán của y, giữa hắn và Tô Vân Lạc… Văn Tư Uyên không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nói với vẻ chua chát, “Công tử đã biết nàng ấy xuất thân từ Chính Dương Cung, sư phụ là Tô Tuyền, chắc hẳn cũng nghe kể về chuyện năm ấy.”
Tả Khanh Từ khẽ chau đôi mày đẹp, vẻ mặt cực kì không vui: “Chẳng phải Tô Tuyền đã điên rồi sao? Nàng ấy còn nhọc lòng đi tìm thuốc làm gì? Bệnh điên đâu phải dùng vài vị thuốc là chữa được, quả nhiên ngu xuẩn cực độ!”
Nghe đối phương chửi thầm, trong lòng Văn Tư Uyên sinh ra một tia vui vẻ bí ẩn, y kìm nén cảm xúc, ngoan ngoãn trả lời, “Thuở nhỏ Tô Vân Lạc rất quái gở, ít khi thân cận với người khác, người duy nhất mà nàng ấy quan tâm là Tô Tuyền. Trừ người này ra, trên thế gian này đâu còn ai có thể khiến nàng ấy hao tâm tổn sức đến vậy.”
Tả Khanh Từ hờ hững liếc nhìn Văn Tư Uyên, “Dù Tô Tuyền còn sống nhưng ông ta điên cuồng giết người như thế thì làm sao có thể che giấu được hành vi, nhiều năm không ai biết đến.”
“Có lẽ nàng ấy đã đưa ông ta đến Bồng Lai Cốc.” Văn Tư Uyên nói ra những gì mình đã suy đoán trong thời gian qua, “Chắc là công tử cũng đã nghe nói, Bồng Lai Cốc có một quy củ sinh tử, một lần khám bệnh một đơn thuốc có giá ngàn vàng. Nơi đó có y thuật tuyệt diệu, nhưng ở lại trong cốc sẽ hao phí một số vàng lớn, năm nào nàng cũng gom góp hai ngàn lượng vàng, hẳn là có liên quan đến chuyện đó.”
Tả Khanh Từ trầm mặc một khắc, nói sang chuyện khác, “Ngươi quen biết nàng như thế nào?”
Văn Tư Uyên biết rõ chỉ khi gợi được sự hứng thú của đối phương thì mình mới có giá trị, y trả lời vô cùng tỉ mỉ, “Mười năm trước, có một đồng đạo giang hồ mở tiệc, đến nửa buổi thì người hầu vào bẩm báo, có một thiếu nữ người Hồ muốn mua Phong Tỏa Trúc Hoàng trong tay hắn. Thuốc này có tác dụng kéo dài tuổi thọ, ai mà chịu nhượng lại, huống chi còn là Hồ cơ có thân phận thấp kém đến cầu xin. Kẻ đó vốn không để nàng ấy vào mắt, không ngờ nàng ấy lại mạnh mẽ xông vào trong.”
Tả Khanh Từ nghe vậy thì quả nhiên sinh ra hứng thú: “Sau đó thì sao?”
Văn Tư Uyên nói tiếp, “Khi ấy Tô Vân Lạc chưa cập kê, kiếm thuật tinh diệu nhưng ngây thơ không rành sự đời, vị đồng đạo kia đưa ra điều kiện, trong vòng ba tháng phải mang Ngọc Liên Hoa quý giá đến trao đổi, lừa nàng rời khỏi bữa tiệc.”
Thiếu nữ người Hồ mặc áo mỏng tóc đen, dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp còn mang theo nét trẻ con ngây ngô, giống như một đóa hoa quỳnh quật cường đứng giữa những tiếng quát mắng và châm biếm của mọi người, đây là một cảnh tượng phong tình cỡ nào, Tả Khanh Từ thoáng thất thần.
Văn Tư Uyên nói, “Ta cảm thấy thú vị, liền phái người theo dõi nàng ấy. Sau ba tháng Tô Vân Lạc cầm bảo vật đến, vị đồng đạo giang hồ kia ham bảo vật, lại thấy sắc nổi lòng tham, phát hiện áo nàng ấy dính máu, bèn thừa cơ ra tay, ý đồ chiếm đoạt cả người lẫn vật.”
Con chim non mới đặt chân vào giang hồ thua trong tay tiểu nhân bỉ ổi cũng không phải chuyện hiếm gặp, Tả Khanh Từ hỏi: “Ngươi cứu nàng ấy?”
Văn Tư Uyên muốn gật đầu, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt phượng, y không có cách nào nói dối, đành thẳng thắn: “Người là nàng ấy giết, ta chỉ nhặt nàng ấy về mang đi dưỡng thương.”
Tả Khanh Từ lập tức hiểu rõ mọi chuyện, gương mặt xuất hiện vẻ trào phúng, “Sau đó ngươi thấy Tô Vân Lạc có nền tảng cực tốt, chỉ có khiếm khuyết duy nhất là thiếu kinh nghiệm, nên ngươi quyết định bồi dưỡng, dứt khoát giả làm đạo tặc mới thoát khỏi lao tù, dạy nàng ấy dịch dung và thuật ăn trộm?”
Không ngờ hắn lại biết nhiều đến vậy, sắc mặt Văn Tư Uyên trắng bệch, mồ hôi túa ra như suối.
Tả Khanh Từ cười mà như không cười, khẽ gật đầu, “Thủ đoạn của Văn huynh cao minh, thành công nuôi dưỡng một con rối, mang về tiền tài cuồn cuộn không dứt.”
Văn Tư Uyên cứng người, một lúc sau mới cắn răng mở miệng: “Như công tử đã nói, ta quả thật có lòng riêng, nhưng chuyện này cũng có ích với nàng ấy. Tô Vân Lạc khăng khăng đi tìm thuốc, không có nhiều kinh nghiệm lại làm việc lỗ mãng,
nếu không phải ta chuẩn bị giúp nàng ấy thì nàng đã sớm vùi thân trong chốn ngục tù, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ công tử ở Tây Vực.”
Tả Khanh Từ gật đầu, không phủ nhận, “Lời này không sai. Chuyện cũ đã qua, bây giờ ta xem trọng nàng ấy, ta không cho phép người khác giở trò ở phía sau.”
Chàng nói thẳng thắn như thế, nghiễm nhiên đã xem Tô Vân Lạc là của riêng, Văn Tư Uyên nói không lên lời, một lát sau mới trả lời gượng gạo: “Công tử đã không thích thì từ mai ta sẽ tránh xa nàng ấy, tuyệt đối không xuất hiện nữa.”
Tên yêu quái này biết tiến biết lùi đúng lúc, chẳng trách có kiếm ăn thuận lợi trên giang hồ, Tả Khanh Từ mỉm cười, “Thức thời như thế, Văn huynh quả là người thông minh.”
Văn Tư Uyên nghìn tính vạn tính, cũng không tính ra cục diện như bây giờ, hắn kể khổ, “Là ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong công tử bỏ qua chuyện mạo phạm, giữ lại cho ta một mạng, tương lai có lẽ còn có chỗ cần dùng đến.”
Lời nói khẩn khoản chân thành, đáng tiếc Tả Khanh Từ hoàn toàn không có tấm lòng rộng lượng, chậm rãi thở dài, “Trong giang hồ thiếu đi Văn huynh đúng là đáng tiếc, nhưng Văn huynh có thủ đoạn thông thiên, nắm bắt tin tức khắp thiên hạ, làm ta không thể không lo.”
Văn Tư Uyên lập tức vén áo quỳ xuống đất, giơ tay thề thốt: “Ta đồng ý thề độc, tuyệt đối không nói cho người ngoài biết chuyện xảy ra hôm nay. Nếu làm trái lời thề, ta sẽ bị bệnh tật và nghèo khó giày vò cả đời, chết không có chỗ chôn.”
Tả Khanh Từ cười nhạt, gương mặt hiện lên vẻ xem thường.
Văn Tư Uyên biết không có cách nào lay động hắn, y đang ở trong tình thế ắt phải chết, bèn tung ra vốn liếng cuối cùng: “Sau khi Khoái Tuyết Lâu chặn giết bên bờ sông thất bại, công chúa An Hoa vô cùng tức giận, hôm trước đã phái người bí mật gặp gỡ Thiên Tru Các, ý đồ ám sát công tử thêm lần nữa. Hình như Hầu gia đã biết chuyện, ngài ấy ngăn cản mật sứ, đồng thời gửi thư bảo Nhị công tử kết bạn với công tử trên đường về. Mặt khác ở Kim Lăng có tin đồn công tử sắp thành thân, Hầu gia cũng gặp gỡ mấy thế gia vọng tộc, có lẽ vì vậy mới kích thích công chúa.”
Không biết là câu nào khiến nụ cười trên môi Tả Khanh Từ biến mất, lông mi cụp xuống.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng Văn Tư Uyên, y cố gắng giữ giọng nói như bình thường, “Công tử có thủ đoạn cao siêu, nhưng ám toán khó phòng, công tử lại không muốn để lộ thân phận, khó tránh khỏi gò bó tay chân. Nếu công tử có thể khoan dung, giữ lại một mạng cho Văn mỗ, những tin tức trên giang hồ mà Văn mỗ biết, đều sẽ bẩm báo cho công tử.”
Tả Khanh Từ trầm ngâm một khắc, người này nắm giữ mạng lưới thông tin rộng lớn lại tiếc mạng, quả thực còn có mấy phần hữu ích, “Nếu Văn huynh nói lời giữ lời…”
Văn Tư Uyên tinh tường cỡ nào, lập tức nói, “Văn mỗ không dám làm trái lời thề, công tử tất có một trăm loại thủ đoạn lấy mạng của ta.”
“Văn huynh nói quá lời, bây giờ ta dốc lòng học y, không định quay về đường cũ.” Tả Khanh Từ thong thả bước vài bước, bỗng mỉm cười, “Hôm nay đã khiến Văn huynh sợ hãi. Nếu Văn huynh không ngại, sau này cứ cách ba tháng hãy đến chỗ ta một lần, cũng khiến hai bên yên tâm.”
Lời nói chậm chạp truyền vào tai Văn Tư Uyên khiến toàn thân y đổ đầy mồ hôi lạnh, mặc dù để lại hậu hoạ nhưng tốt xấu gì cũng tránh thoát tử kiếp trước mắt, y thầm thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ công tử, Văn mỗ tất sẽ làm theo.”
Dưới ánh hoàng hôn, bờ sông mềm mại như cành liễu, ẩn mình giữa dải sương mù êm ái, trong bụi cỏ mấy con ếch đang kêu ọp ọp, chiếc ô có bốn mươi tám nan làm bằng giấy dầu rơi xuống mặt đất dầm mưa rất lâu, cuối cùng cũng được một bàn tay thon dài trắng muốt nhặt lên.
Tô Vân Lạc đã đợi rất lâu, nhưng mãi không nhìn thấy bóng dáng Văn Tư Uyên.
Nàng không nóng vội, chỉ cần có hi vọng, nàng dường như có vô hạn kiên nhẫn.
Gương đồng để trong ngực được nhiệt độ cơ thể sấy khô trở nên ấm áp, nàng đang suy nghĩ xem mình có nên thừa dịp đêm khuya ra khỏi thành không. Nàng trộm gương đã hoàn toàn đắc tội Tả Khanh Từ, đợi tin tức lan truyền ra ngoài, Thần Bộ cũng sẽ lần theo dấu vết mà đến. Phù Châu không còn là nơi thích hợp để ở lại, nhất định phải nhanh chóng rời đi, bộ trang phục này quá đẹp, không thể mặc tiếp được nữa. Nghĩ đến đây, nàng vuốt ve những hoa văn trên ống tay áo. Áo may bằng tơ lụa có màu sắc tươi sáng, là bộ quần áo đẹp nhất mà nàng từng mặc. Đây là quà tặng của Lang Gia quận chúa, nàng lại lấy oán trả ơn, trộm đồ trong nhà người thân của Quận chúa.
Đáy lòng Tô Vân Lạc xuất hiện một tia áy náy, khi cô nương dịu dàng thanh nhã kia biết được sự thật, nhất định sẽ thất vọng vô cùng.
Phát hiện có người bước đến gần, nàng ngừng suy nghĩ ngẩng đầu lên, bỗng ngạc nhiên cứng người.
Ngoài đình, thân hình cao lớn giống như cây ngọc đón gió, gương mặt tuấn dật mỉm cười nhẹ nhàng, Tả Khanh Từ ưu nhã giương ô nói, “Bờ sông gió rét ẩm ướt, không nên ở lâu, quay về thôi.”
Gió sông thổi qua khiến mái tóc đen tán loạn, có vài sợi tóc quệt qua má nàng làm nổi bật gương mặt trắng bệch vì hoảng hốt của Tô Vân Lạc, nàng giật mình hỏi, “Sao ngươi biết ta ở đây?”
Tả Khanh Từ mỉm cười trêu chọc, “Tất nhiên là tâm linh tương thông, bất kể Vân Lạc ở đâu, ta đều có thể tìm được.”
Tô Vân Lạc lặng im không nói gì, Tả Khanh Từ chẳng hề tức giận, chàng mỉm cười nói cho nàng biết đáp án: “Nói toạc ra cũng không sao, có một loại nước thơm đặc chế, dính trên quần áo mấy tháng không bay hết mùi, người thường khó mà ngửi thấy, những con chim được thuần hóa sẽ bay theo mùi hương dẫn đường.”
Thấy nàng đứng ngẩn ngơ, Tả Khanh Từ lại nói, “Nàng muốn thưởng thức gương quý thì cứ giữ lại mấy ngày. Ta đã chuyển lời đến Lang Gia quận chúa và Đỗ phu nhân, đến lúc đó trả lại là được.”
Nàng hé miệng lại không biết phải nói gì, ánh mắt mờ mịt.
Tả Khanh Từ dù bận vẫn ung dung nhìn ngắm nàng, chàng ném ra mồi nhử, “Đừng chờ nữa, nếu nàng muốn tin tức của Hạc Vĩ Bạch thì theo ta quay về là biết ngay.”
Câu nói này đã chọc thủng lớp phòng ngự của nàng, đầu óc nàng rối loạn, đến mức chàng vươn tay nắm lấy tay nàng, nàng cũng quên trốn tránh.
Tả Khanh Từ kéo nàng đến dưới tán ô, dẫn bóng dáng nhỏ bé đi dần xa giữa cơn mưa phùn.
Hai con chim vàng đậu trên mái đình nhẹ nhàng vỗ cánh, bay theo hai người.
Hết chương 44