Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đi tới công viên giải trí.
Đang là cuối tuần, hầu hết khách trong công viên đều là một nhà ba người hạnh phúc, hoặc là học sinh trung học mặc áo khoác đồng phục.
"Trần Sanh đã từng vì một cô gái mà đánh nhau với em, bởi vì hồi cấp ba hoa khôi đó thích em, từ chối gã." Trong tay Hàn Dung cầm một cây kem dâu, ngồi trên rào chắn.
Nhiều năm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng, bắp chân cậu gầy gò, giống một củ sen trắng Giang Nam.
"Bây giờ ngẫm lại thì, nhất định là do muốn thử chơi trò mới nên mới quấn lấy em.
Thật không thể chịu nổi mấy người song tính luyến.
Bác sĩ, anh là gay à?" Hàn Dung nghiêng đầu hỏi.
Quý Diên nói: "Tôi chưa từng thích phụ nữ, cũng chưa từng thích người đàn ông nào."
Quý Diên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đôi mắt phượng hẹp dài kia toàn là hình bóng của Hàn Dung.
"Tôi mới chỉ thích em."
Hàn Dung nở nụ cười, trong đôi mắt hoa đào toàn là ý cười vui vẻ.
Cậu vươn tay về phía Quý Diên, làm nũng: "Thắt lưng đau lắm, anh ôm em đi."
Quý Diên tiến đến, vòng tay qua người cậu, hơi dùng sức nhấc cậu xuống.
Hàn Dung rất gầy, còn chưa tới 100 cân (50kg), Quý Diên nhẹ nhàng ôm được cậu.
"Bây giờ mọt sách nào cũng khỏe như anh à?"
Quý Diên vững vàng đặt cậu xuống đất, "Để bảo vệ Oliver của tôi."
Hàn Dung cong môi, cắn thêm một miếng kem, tiếp tục đi về phía trước.
"Lúc mới bị điên, anh đoán xem em hay làm gì nhất?" Không chờ Quý Diên trả lời, Hàn Dung đã nói tiếp, "Khi đó em cảm thấy thật nhàm chán, thật sự rất nhàm chán, là kiểu nhàm chán mà cả tinh thần và tâm lý đều trống rỗng.
Để cho bản thân không còn nhàm chán nữa, mỗi ngày em đều quan sát mọi người.
Từ biểu cảm, ngôn ngữ tay chân, cách ăn mặc, đoán xem bọn họ là người như thế nào, có các mối quan hệ và gia cảnh ra sao.
Khá thú vị đấy.
Anh có thể nhìn được rất nhiều điều khác nhau, thậm chí có thể nhìn trộm được sự riêng tư của một số người..."
Hàn Dung hất cằm về một hướng, là một cặp đôi học sinh cấp ba đang đứng ở lối vào trò ngựa gỗ xoay tròn.
Hai người mặc đồng phục học sinh đen trắng, nữ sinh dựa vào ngực nam sinh, trên mặt là tươi cười xán lạn.
"Bọn họ nhìn có vẻ rất vô tư, rất tình cảm đúng không?"
Quý Diên gật đầu.
Hàn Dung nói: "Nhưng mà anh hãy nhìn chân của cô gái đi.
Mũi chân cô ấy đang hướng về phía lối đi ra.
Tâm lý học có nói, "động tác chân phản ánh khá chân thật suy nghĩ nội tâm của một người, hướng mũi chân chỉ thể hiện điều người đó mong muốn".
Rất rõ ràng, cô gái không muốn chơi trò ngựa gỗ xoay tròn, hoặc là cô gái không muốn bị cậu trai ôm nữa.
Nội tâm cô gái rất muốn rời đi, cho nên chân cô ấy đã ra quyết định trước một bước."
"Nhìn thêm cách ăn mặc của hai người, tuy đều là mặc đồng phục học sinh nhưng vẫn có một chút khác nhau.
Cô gái đeo một cái balo bằng da bóng loáng, treo nhiều phụ kiện trên balo, có cả đồ trang trí liên quan tới minh tinh, tóc buộc đuôi ngựa, phần đuôi tóc màu hơi ngả vàng chứng tỏ cô ấy đã từng nhuộm tóc.
Tai phải bấm ba lỗ, đeo lens mắt màu xám, có trang điểm nhẹ.
Nam sinh thì tương đối bảo thủ cẩn trọng, quần áo sạch sẽ, được ủi phẳng phiu, cặp sách, giày đều là những sản phẩm nội địa, hẳn là một học sinh ngoan gương mẫu."
"Cô gái hướng ngoại hoạt bát, nhân duyên với mọi người rất tốt, thói quen giải trí phong phú, thích theo đuổi thần tượng, đi hát KTV.
Cô không hài lòng với một cuộc sống ổn định, chẳng có gì thay đổi.
Nói không chừng điểm cuối cùng của hành trình đi chơi công viên giải trí này chính là bọn họ sẽ chia tay."
Hàn Dung vừa nói xong, không bao lâu sau, cặp đôi trẻ đi từ trò ngựa gỗ ra, dường như là đang cãi nhau, cô gái đi thẳng một mạch về phía trước, cậu trai chỉ đuổi theo một đoạn rồi đứng im tại chỗ cúi đầu.
Cô gái đi ngang qua chỗ hai người đang đứng, khóe mắt hơi hồng, không biết là buồn hay có cát bay vào trong mắt.
Nụ cười của Hàn Dung nhạt dần, "Chơi rất vui đúng không bác sĩ? Chỉ cần quan sát thật kỹ là có thể nhìn được rất nhiều điều."
Ở trạng thái tỉnh táo, Hàn Dung giống hệt một chuyên gia tâm lý học thức uyên bác, đó cũng là một phần lý do vì sao sau khi phân liệt cậu lại trở thành một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm chuyên nghiệp.
Bất kể là người bình thường, hay tội phạm có tâm lý khác thường, đều không trốn được khỏi "hỏa nhãn kim tinh" của cậu.
Quý Diên hỏi theo phản xạ: "Vậy ở trong mắt em, tôi là người như thế nào?"
"Người không nguy hiểm." Hàn Dung cười nói.
Người không nguy hiểm, có thể tới gần.
Cậu âm thầm bổ sung thêm.
Bác sĩ Quý đã phạm phải một sai lầm mà tất cả những người đàn ông khi yêu đương đều mắc phải — nhắc tới bạn trai cũ của người yêu.
"Vậy vì sao lúc trước em không nhìn thấu được Trần Sanh?"
Hàn Dung thẳng thắn