Đinh Đinh và Nguyên Phi đồng loạt quay sang nhìn Lăng Phong, đối phương trầm tư, không biết là đang nghĩ gì, ban đầu mày cau lại, sau đó dần giãn ra, gật đầu nói: "Mặc kệ là bình thường hay điên, chỉ cần có thể bắt được thủ phạm thì đều là đồng đội!"
Hàn Dung mỉm cười.
Đinh Đinh vẫn luôn âm thầm quan sát ở bên cạnh nhịn không được rùng mình, Nguyên Phi ngạc nhiên: "Cậu lạnh à?"
Đinh Đinh ấp úng: "Cậu...!cậu không cảm thấy Hàn Dung này có hơi đáng sợ sao?"
"Không thấy." Nguyên Phi nhìn Hàn Dung lên xe, "Bây giờ tốt hơn mà, rõ đẹp trai hơn!" Nguyên Phi nhìn Đinh Đinh, "Có phải là do dạo gần đây phá án vất vả nên cậu sinh ảo giác, nghi thần nghi quỷ?"
"Cậu ấy cho tôi một loại cảm giác, giống như một con dao đã được rút ra khỏi vỏ, để lộ mũi nhọn." Đinh Đinh tin vào trực giác chuẩn xác của mình.
Nguyên Phi trừng mắt, "Cậu đang ghen tỵ người ta đẹp trai hơn cậu?"
"Biến đi!" Đinh Đinh hét lên, sau đó cũng chui vào xe cảnh sát.
Tổ trọng án Cục cảnh sát.
"Nạn nhân tên là Mỹ Sa, nữ, 32 tuổi, trưởng phòng chăm sóc khách hàng của một công ty đã niêm yết.
Thời gian tử vong là 6 giờ sáng ngày hôm kia.
5 giờ sáng hôm qua, thi thể được một người lên núi tập thể dục phát hiện.
Bụng và tim bị đâm bằng dao.
Pháp y đã xác định hung khí là một con dao gọt hoa quả bình thường."
"Thông qua điều tra sơ bộ, phân loại các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, chúng tôi tìm được ba nghi phạm.
Một là chồng của nạn nhân, Liêu Tây, một là người tình của nạn nhân, Sa Gia, một là bạn thân của nạn nhân, Tiểu Ngải." Đinh Đinh dán ảnh chụp nạn nhân và nghi phạm lên tấm bảng đen, tiếp tục nói, "Ba người này đều có động cơ gây án.
Chồng của nạn nhân đã phát hiện nạn nhân ngoại tình, người tình của nạn nhân vay nặng lãi một khoản tiền, yêu cầu nạn nhân trả nợ cho mình, còn bạn thân của nạn nhân dùng chuyện ngoại tình để uy hiếp, yêu cầu nạn nhân tiết lộ bí mật của công ty."
Nguyên Phi nhìn tư liệu trong tay, nói: "Công ty của bạn thân nạn nhân và công ty nạn nhân là đối thủ của nhau."
Hàn Dung hỏi: "Nếu đã xác định được nghi phạm, vậy thì khó khăn mà các anh gặp phải bây giờ là gì?"
Lăng Phong bóp cái mũi chua xót của mình: "Không có ai nhận tội."
Đinh Đinh nhún vai: "Mỗi nghi phạm đều trả lời rất hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Chiêu trò thẩm vấn của lão đại không lừa được ai cả."
Hàn Dung: "Có tiện để tôi hỏi bọn họ mấy câu không?"
Lăng Phong giơ tay làm động tác "xin mời".
Trong phòng thẩm vấn có gắn một cái camera trên cao, quay lại mọi nhất cử nhất động bên trong, Đinh Đinh và những người khác đứng trước màn hình quan sát, nhìn Hàn Dung đẩy cửa đi vào, mỉm cười hòa nhã và ngồi xuống vị trí đối diện Liêu Tây.
Đinh Đinh: "Vị chuyên gia phác họa chân dung tội phạm Hàn Dung kia rất ít khi tiếp xúc với nghi phạm, bây giờ xem ra, cách thức phá án chính là điểm đặc trưng nhất dùng để phán đoán xem cậu ta có đang bị điên hay không." Đây là lần đầu tiên Đinh Đinh được nhìn Hàn Dung phá án trong trạng thái tỉnh táo, trong lòng hơi hoang mang, "Lão đại, cậu ta có làm được không?"
Lăng Phong: "Khi Hàn Dung học năm tư đại học, cậu ấy đã từng tới trường chúng ta học một khóa điều tra trinh thám trong một tháng.
Ngày cậu ấy đi, giáo sư Mộ Thanh gấp đến độ chạy chân trần từ kí túc xá, đuổi theo Hàn Dung, muốn nhận cậu ấy làm đệ tử cuối cùng."
"Chuyên gia điều tra số một trong nước, giáo sư Mộ Thanh?"
Lăng Phong cốc đầu Đinh Đinh, "Đại học cảnh sát X còn có người thứ hai tên Mộ Thanh à?"
Vị cảnh sát trẻ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh lại mắng em rồi."
Lăng Phong không thèm để ý đến cậu ta.
Ở bên kia, Hàn Dung bắt đầu thẩm vấn.
"Liêu tiên sinh, xin hỏi từ khi nào anh phát hiện vợ anh ngoại tình?"
Liêu Tây là một tên phú nhị đại chơi bời lêu lổng, ngồi bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nói: "Ba năm trước."
"Anh có biết người thứ ba là ai không?"
"Chỉ biết là bạn học của cô ta.
Mặt mũi trông như thế nào tôi không có hứng thú."
"Vì sao?"
"Tôi và cô ta quen nhau trong một bữa tiệc rượu, uống nhiều quá lăn giường rồi có một đứa nhãi con.
Bác sĩ bảo cưới, căn bản chẳng có tình cảm gì, sau khi kết hôn mạnh ai người đó chơi, cả nhà cùng vui." Liêu Tây kéo kính râm xuống, nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Hàn Dung, bật cười, "Cậu đã từng gặp qua tình yêu đích thực của giới hào môn chưa? Đây không phải là tiểu thuyết Tấn Giang, understand?"
Hàn Dung vừa viết vừa hỏi tiếp: "6 giờ sáng hôm kia anh ở đâu?"
"Tôi ở nhà ngủ! Trong nhà có bảo mẫu, có tài xế làm chứng cho tôi!"
Bút trong tay Hàn Dung dừng lại, cậu gật đầu, "Được rồi, cảm ơn anh đã phối hợp, người tiếp theo."
Liêu Tây đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn, Lăng Phong đang nhìn màn hình điều khiển, đột nhiên nói: "Đinh Đinh, cậu qua đó hỗ trợ Hàn Dung đi."
Đinh Đinh nhăn nhó: "Hả? Vì sao lại là em?"
Nguyên Phi tích cực giơ tay, "Em đi, em đi!" Nói xong còn liếc Đinh Đinh một cái, lắc đầu, "Cơ hội học tập tốt như vậy mà không làm!"
Đinh Đinh trừng mắt, cầm tư liệu trên bàn đi ra ngoài.
Nguyên Phi ở phía sau cảm thán: "Lăng lão đại đúng là người tốt, tìm mọi cách bồi dưỡng cấp dưới."
Đinh Đinh nghĩ thầm, cậu thì hiểu cái khỉ gì, sau khi biết "quá khứ sáng chói" của Hàn Dung sợ là không còn dám nói như vậy nữa đâu!
Đinh Đinh đẩy cửa phòng thẩm vấn, nhìn thấy Hàn Dung ngồi trên ghế xoay vòng vòng như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ đang chơi vui vẻ.
Đinh Đinh cố nén xúc động muốn phun tào, nghiêm túc đọc báo cáo: "Chúng tôi điều tra được Sa Gia đang nợ một khoản tiền vay online khoảng 300 vạn tệ.
Ba ngày trước khi xảy ra vụ án, chủ nợ gửi tin nhắn uy hiếp, nói rằng nếu trong bảy ngày mà không trả đủ tiền thì sẽ chặt tay anh ta.
Lão đại thẩm vấn được, trước một ngày xảy ra vụ án, anh ta và nạn nhân đã xảy ra cãi nhau vì vấn đề nợ nần này."
Hàn Dung không chút để ý, gật đầu, "Gọi người vào đi."
Ngoại hình của Sa Gia cao lớn anh tuấn, là mối tình đầu của Mỹ Sa.
Ba năm trước hai người gặp nhau ở một buổi họp lớp, nối lại tình xưa, về sau vẫn duy trì mối quan hệ không hợp pháp này.
Sa Gia không có công việc ổn định, thỉnh thoảng đi làm người mẫu kiếm tiền.
Mỹ Sa từng khuyên anh ta đi tìm một công việc tử tế nhưng đều tan rã trong không vui.
Gần đây, bởi vì chuyện vay tiền online mà hai người càng thường xuyên cãi nhau hơn.
Một người thần sắc tiều tụy đi vào, ngồi xuống ghế đối diện, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương bắt mắt.
Hàn Dung nhìn lướt qua, thuận miệng nói: "Đồng hồ đẹp lắm, Mỹ Sa cho đúng không?"
Sa Gia cười khổ, không phản bác.
Hàn Dung: "Nếu không trả kịp nợ thì anh tính làm thế nào?"
Sa Gia thở hắt, ra vẻ thoải mái nói: "Rời khỏi nơi này.
Tôi đã mua sẵn vé máy bay đến San Francisco rồi."
Hàn Dung nhìn chằm chằm vào mắt đối phương ba giây, nhìn thấy một tia đau khổ cất giấu trong đó.
Cậu thu hồi tầm mắt, viết mấy nét bút, nói: "Được rồi, người tiếp theo."
Sa Gia có vẻ hơi bất ngờ, không hiểu sao người này chỉ hỏi một câu đã buông tha cho mình, nhưng cũng không thể hiện quá nhiều biểu cảm, anh ta chần chừ một chút rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Giọng nói lười biếng của Hàn Dung ở đằng sau vang lên: "Chờ việc lần này qua rồi, anh sớm tìm một công việc ổn định đi."
Sa Gia vặn tay nắm cửa, nghe thấy đối phương tiếp tục nói: "Vì bản thân mình, cũng là vì Mỹ Sa."
Cơ thể cao lớn của Sa Gia thoáng khựng lại, cương cứng, sau đó uể oải thở dài, không quay đầu lại mà mở cửa rời đi.
Đinh Đinh khó hiểu hỏi: "Sao lại tha cho anh ta dễ dàng vậy? Trước mắt mà nói thì anh ta chính là kẻ tình nghi có khả năng lớn nhất đó!"
Hàn Dung giải thích: "Đồng hồ của anh ta là Patek Philippe, một cái mười mấy vạn.
Quần áo, giày cũng toàn là hàng xa xỉ.
Một người không có công việc ổn định sao có thể mua nổi những thứ này? Có thể nói anh ta chính là một tên tiểu bạch kiểm đang được Mỹ Sa bao dưỡng.
Biết rõ nếu phú bà chết thì mình cũng không thể kế thừa di sản, vậy anh ta dại gì mà đi giết phiếu cơm dài hạn của mình?"
"Mỹ Sa đã chết, anh ta rất đau khổ.
Ít ra cảm xúc đau buồn đó nhìn rõ ràng hơn cả người chồng hợp pháp trên danh nghĩa của Mỹ Sa."
Đinh Đinh vẫn chưa hài lòng, vặn hỏi: "Làm thế nào cậu biết không phải là anh ta đang giả vờ?"
"Ánh mắt là thứ không thể ngụy trang, đặc biệt là khi thật sự có tình cảm với một người." Hàn Dung chống cằm, "Bác sĩ nhà tôi thường dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.
Chậc."
Đinh Đinh không thể hiểu