Đế Anh Thy cắn môi trừng mắt nhìn tấm rèm ở cửa sổ, cố hết sức điều tiết hơi thở của mình, nhưng nhịp đập của tim đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.
Cô thầm nghĩ mình đúng là càng ngày càng thiếu nguyên tắc rồi. Phải biết rằng Tư Hải Minh ngủ một lần rồi thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai… Thật sự khiến người khác đau đầu mà. Ngay khi cô cho rằng có lẽ Tư Hải Minh đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ rồi thì lại nghe thấy anh hỏi cô. “Đêm qua mơ thấy cái gì?”
Ánh mắt của Đế Anh Thy khẽ run rẩy, cô mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia. Cô vẫn luôn chưa từng mơ thấy nó, chỉ là tối qua ở bệnh viện, cũng không hiểu vì sao lại mơ nhiều như vậy.
Là do Tư Lệnh Sơn nói với cô rằng Tư Hải Minh từng tự thiêu cháy mình hay sao? Cô không thể xác định được, dù sao thì tâm trạng cô cũng vô cùng nặng nề, ngực giống như bị thứ gì đó nặng trĩu đè lên vậy.
“Nói cho anh nghe nào” Giọng của Tư Hải Minh khàn khàn.
Để Anh Thy hoài nghi hình như anh đang thầm thì bên tại mình, thậm chí sau lưng còn cảm nhận được nhịp tim vững vàng từ lồng ngực rắn chắc của anh.
“Không nhớ nổi” Để Anh Thy không thừa nhận, chủ yếu là do cô không muốn nói đến những chuyện trước kia quá nhiều, đó cũng chẳng phải ký ức vui vẻ gì hết!
“Vì sao lại ở lại bệnh viện chăm sóc anh? Hửm?” Một lát sau Tư Hải Minh lại hỏi.
“… Tôi đang chuẩn bị đi rồi, nhưng vệ sĩ
không đồng ý”
“Vì sao khi Cố Mạnh muốn giết anh lại lao ra ngăn cản?”. “Cũng giống như khi ở khu Tây Nam thôi.” Để Anh Thy đáp lại. Tư Hải Minh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ siết tay lại ôm cô chặt hơn.
Mặc kệ nguyên nhân Để Anh Thy ở lại bệnh viện chăm sóc anh, còn liều mạng lao ra bảo vệ anh là gì, anh cũng chỉ cho rằng do cô không nỡ.
Để Anh Thy đợi một lát cũng không nghe thấy Tư Hải Minh nói gì nữa.
Cô còn cho rằng anh sẽ tiếp tục hỏi thêm.
Nhưng mà còn có thể hỏi thêm gì nữa đây? Cô không nghĩ sâu xa thêm nữa, khẽ nhắm mắt lại.
Bởi vì đêm qua ở bệnh viện đã rất mệt mỏi, Để Anh Thy rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại vẫn thấy mình đang nằm gọn trong lồng ngực của Tư Hải Minh, chỉ khác là đang từ đưa lưng về phía anh lại biến thành mặt đối mặt.
Đế Anh Thy ngẩng đầu lên ngắm nhìn Tư Hải Minh đang nhắm chặt hai mắt. Cũng không biết có phải anh đang ngủ say hay không, người này đặc biệt không tin tưởng được.
Còn nữa, chỉ ngủ một giấc thôi mà phải ôm chặt như vậy sao? Khi cô còn nhỏ ôm gấu bông đi ngủ cũng không làm quá tới mức này nữa là.
Cô muốn rời khỏi lồng ngực anh để xem đồng hồ xem đã là mấy giờ rồi. Rèm cửa sổ đóng kín như vậy, cả căn phòng vẫn luôn chìm trong bóng tối, cũng không biết đã là lúc nào rồi nữa.