Có phải tới giờ đi đón con rồi hay không?
Hai ngày nay không được gặp các con, sau khi Tư Hải Minh gặp chuyện không may thì lại không thể gặp được, có lẽ mấy đứa nhỏ cũng vô cùng lo lắng.
Chỉ có điều cánh tay của Tư Hải Minh cứ rắn chắc như xích sắt vậy. “Tư Hải Minh, anh nghịch đủ chưa vậy?” Đế Anh Thy cạn lời. Tư Hải Minh không hề động đậy. Để Anh Thy chăm chú nhìn mặt anh, ngay cả lông mi cũng không run lên một cái.
Nhớ lại tình trạng của anh khi ngã xuống trong vườn, trái tim cô đột nhiên trùng xuống: “Tư Hải Minh anh đừng bày trò nghịch ngợm nữa”
Tư Hải Minh mở hai mắt ra, hai mắt đen nhánh không có vẻ gì là ngái ngủ, có thể nhận ra anh đã tỉnh dậy từ sớm rồi.
Để Anh Thy: “..”
“Em lo lắng cho anh à?”
Để Anh Thy xoay mặt sang một bên, bất lực cất giọng oán trách: “Có thể buông eo tôi ra được chưa? Tôi muốn đi đón con”
“Ba sẽ đi đón con, chờ tới năm giờ chúng ta sẽ trực tiếp qua đó ăn cơm tối, vẫn có thể nằm nghỉ thêm một lát nữa”.
Mặt Để Anh Thy không chút cảm xúc, xin anh hãy nói thêm từ “tôi” ở sau từ “ba” để chỉ ông nội của mấy đứa nhỏ có được không vậy?
Nhưng mà không cần phải nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao trước nay Tư Hải Minh vẫn luôn thích nói ngắn gon.
“Tôi muốn đi vệ sinh… Anh làm gì vậy… Ưm!” Để Anh Thy bị Tư Hải Minh lật người lại hôn chặt chẽ, cô tức giận. đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt. Mãi cho đến khi cô thở
hồng hộc, ánh mắt tràn ngập sát khí Tư Hải Minh mới buông đôi môi nhỏ đáng thương của cô ra.
Để Anh Thy xoay mặt sang một bên, dùng mu bàn tay bịt kín miệng mình lại, hơi thở loạn nhịp.
Cô còn chưa thở lại bình thường đã vội vã bật dậy rồi nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Tư Hải Minh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đang chạy trối chết của cô, trái tim mềm mại, tâm trạng cực kì tốt.
Từ hôm nay trở đi anh sẽ ngủ luôn ở đây.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa biệt thự của Tư Lệnh Sơn.
Vừa bước xuống xe, Để Anh Thy đã nhìn thấy sáu đứa trẻ chạy về phía mình.
“Ba oi, me oi!”
“Ba gi, mę oi!”
“Ba oi, mę oi!”
“Ba gi, mę oi!”
“Ba gi, me oi!”
“Ba oi, me oi!”
Không thể ôm cùng một lúc sáu đứa trẻ vào lòng, Để Anh Thy yêu thương khẽ xoa chiếc đầu nhỏ của các con: “Xin lỗi nha, mẹ bận quá không kịp tới trường đón các con tan học”
“Không sao đâu mẹ, ông nội đã đến đón bọn con rồi” Bảo Vỹ nói.
Bảo Hân đi tới gần rồi hỏi: “Ba ơi, ba không sao chứ?”
“Hôm nay ba được xuất viện sao?” Bảo Long hỏi.
“Hôm nay được xuất viện, ba khỏe lắm, không cần lo lắng đầu” Tư Hải Minh nói. “Chắc chắn là do ba làm việc mệt mỏi quá nên mới ngất xỉu đúng không!” Bảo Nam nói. “Chờ con lớn lên, con sẽ giúp ba xử lý công việc” Bảo Long nói.
“Chúng ta có tận sáu người..” Bảo My khẽ nói.
“Đã đủ chưa ạ?” Bảo An ranh mãnh hỏi.