Bởi vì công ty bận rộn nên mới tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sớm, nói như thế này thì Đào Anh Thy lại càng không tin, Xa Huệ Anh là hạng người gì cô còn không rõ ràng lắm sao?
Ăn cơm tối xong, trở về phòng, Xa Huệ Anh vặn hỏi Đào Hải Trạch: “Ông lại dám nói chuyện tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sớm cho cô ta biết, không phải đã dặn ông đừng có nói sao? Ông có ý gì? Cố ý thiên vị con gái của ông đúng hay không?
Làm sao, ông muốn liên kết với con gái ông đối phó chúng tôi đúng không?”
“Bà nói cái gì đó? Chúng ta mới là người một nhà, còn phân chia ra bà tôi làm gì? Hơn nữa ngày kỷ niệm kết hôn tổ chức sớm tôi cũng không có nói cho cô ta biết, chẳng lẽ không phải hai người nói sao?”
“Được rồi, bây giờ những chuyện ông làm ông không thừa nhận là được rồi, còn đổ lỗi lên đầu chúng tôi? Chẳng lẽ nhất định phải như bắt gian tại giường thì ông mới chịu thừa nhận sao?” Xa Huệ Anh bắt đầu chửi bới.
Đào Hải Trạch lại bị lôi lại chuyện cũ, lửa giận trong người sắp không thể khống chế nữa.
“Có thể không nhắc lại những chuyện đã qua không?”
‘Là ông làm sai với tôi trước, dựa vào cái gì mà tôi không thể nhắc? Có gan làm không có gan nhận đúng không?”
Đào Hải Trạch đang cố gắng nhịn xuống, hai tay rủ xuống, bàn tay năm chặt lại thành nắm đấm nhưng lại buông ra, quay người nói: “Tôi tới công ty, bà nghỉ ngơi sớm đi!”
Nói xong quay người rời khỏi phòng.
“Ông quay lại đây cho tôi, ông có nghe hay không? Quay lại đây cho tôi!”
Có vẻ như là Đào Hải Trạch không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, tựa như một khắc cũng không muốn nghe thấy tiếng Xa Huệ Anh!
Đào Anh Thy đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn xe của Đào Hải Trạch rời khỏi biệt thự, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Nếu như Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh bởi vì cãi nhau mà hủy bỏ ngày kỷ niệm kết hôn vào ngày kia thì chắc chắn âm mưu cũng không có quan trọng lắm, cô có thể dễ dàng đối phó.
Nếu như không có hủy bỏ thì chứng tỏ rằng cái hố đã đào ra thì nhất định phải do chính cô tới lấp!
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế nào là chuyện mà Đào Sơ Tâm không muốn nhất!
Cách một cánh cửa cũng nghe được tiếng khóc của Xa Huệ Anh trong phòng.
Đào Sơ Tâm cũng không thèm gõ cửa, tức giận đẩy cửa đi vào, cô ta có nhìn thấy Đào Hải Trạch đi ra.
“Lại
lăn tăn cái gì?” Đào Sơ Tâm đóng sầm cửa lại: ‘Mẹ không biết là ngày kia là ngày tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sao?”
“Mẹ nghỉ ngờ ba con có người phụ nữ khác bên ngoài!”
“Mẹ có bằng chứng không?”
“Mặc dù không có, nhưng con nhìn thái độ của ông ta đi, nói không có người phụ nữ khác mẹ cũng không tin!”
Đào Sơ Tâm bó tay hết cách: “Có phải mẹ quá nhạy cảm hay không? Còn nữa, muốn ở bên nhau thì sống cho tốt, không muốn thì ly hôn đi, khóc sướt mướt có làm được cái gì? Nếu nghi ngờ thì cứ nhịn trước, sau đó bắt gian tại giường, đến lúc đó ông ta còn có thể nói cái gì nữa chứ?”
Xa Huệ Anh khit mũi một cái, lau nước mắt nói: “Con nói nghe thì dễ dàng lắm, nhưng mà người trong cuộc thì đâu có kiềm chế được dễ như vậy?”
“Vậy bữa tiệc đó có còn tổ chức nữa không? Muốn cãi nhau cũng không chờ bữa tiệc kết thúc rồi cãi được sao? Con hỏi mẹ, chuyện tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sớm là ai nói?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Còn không phải là vì chuyện này nên mới làm ầm ï lên sao!” Xa Huệ Anh nhắc tới là nổi giận: “Chắc chắn chúng ta sẽ không nói cho cô †a, nhưng ba con cũng nói là ông ta không nói, ai cũng không nói vậy thì là quỷ nói chắc?”
Đào Sơ Tâm trầm ngâm không nói: “Nếu như ông ta vụng trộm nói cho Đào Anh Thy thật, vậy thì Đào Anh Thy sẽ chỉ xem như cái gì cũng không biết, sao lại hỏi thẳng ra ngay trước mặt của chúng ta như vậy được? Đó chính là chúng ta sơ hở cái gì đó khiến cô ta nhìn ra được…”
Xa Huệ Anh nghe nói như thế thì cơn giận trong lòng cũng tan mất: ‘Là mẹ nghỉ oan cho ba con?”
“Cho nên con mới nói là đừng có vô duyên vô cớ làm ầm lên, bây giờ bị vạch trần, chắc chắn trong lòng Đào Anh Thy đã có đề phòng!”
“Làm sao bây giờ?”
Đào Sơ Tâm không nói chuyện, tức giận rời đi.
Xa Huệ Anh tự biết đuối lý, bên phía con gái thì không sao cả, bây giờ mình làm cho Đào Hải Trạch tức giận, chuyện này nên xử lý như thế nào mới tốt…