Về đến phòng, Đào Sơ Tâm ngồi xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên gọi ra ngoài: “Đào Anh Thy đã biết chuyện tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sớm!”
“Trong dự liệu, cô ta thông minh hơn mấy người nhiều.” Giọng Tư Viễn Hằng vang lên.
.” Đào Sơn Tâm nổi giận, chuyện đã đến nước này rồi mà vẫn không quên giẫm cô ta một cái: “Giờ có làm tiếp hay không?”
“Buổi tiệc tiếp tục, kế hoạch hủy bỏ.”
Kiểu nói này, Đào Sơ Tâm nghe một cái là hiểu ngay, buổi tiệc tiếp tục chính là khiến Đào Anh Thy bỏ đi lo nghĩ.
Buổi tiệc tổ chức đúng hạn.
Đến khi tan ca, Đào Anh Thy trực tiếp trở về nhà trọ, cô không định qua đó. Chớ nói chi là tặng quà cho Xa Huệ Anh! Nói đùa cái gì chứ? Châu báu không rẻ, tiền đó dùng cho cô và sáu đứa nhỏ không tốt hơn sao?
Vừa tới nhà trọ không bao lâu thì có điện thoại của Đào Hải Trạch gọi tới: “Đào Anh Thy, con đang ở đâu? Sao ba không thấy con?”
“À, tôi về nhà, không đi được.”
“Không tới? Không phải con nói là sẽ tới sao?”
“Đi làm hơi mệt, muốn về sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Vậy cũng được! Con đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Đào Anh Thy vừa nấu một chén mì vừa chờ Xa Huệ Anh gọi điện thoại lại cho cô.
Chờ mì nấu xong, cuộc điện thoại thứ hai vẫn chưa gọi tới.
Hơi kinh ngạc, chẳng lẽ không giống như cô nghĩ? Không phải là mời không được thì Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm thay nhau gọi điện thoại tới cho đến khi cô chịu đi mới thôi hay sao?
Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh cãi nhau, sau một đêm thì đã làm lành, bữa tiệc kỷ niệm ngày kết hôn vẫn tiếp tục.
Đào Anh Thy tưởng rằng có cái bẫy chờ cô nhảy xuống, vậy nên cô mới không đi. Cũng đã nghĩ kỹ những lý do để từ chối!
Không ngờ tới Đào Hải Trạch gọi điện thoại tới cũng không hề kiên trì chút nào, chỉ kêu cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, vậy nên đây chỉ là một bữa tiệc bình thường sao?
Là do cô quá đa nghi sao?
Hết cách rồi, cả nhà Đào Hải Trạch chính là rắn chuột một ổ, chắc chắn cô phải đề phòng!
Không có chuyện gì thì tự nhiên tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn sớm làm cái gì, ý tưởng còn có thể kỳ lạ hơn một chút nữa được không? Xa Huệ Anh thiếu kiên nhẫn như vậy sao?
Đừng nói Đào Anh Thy không hiểu, thật ra Đào Sơ Tâm cũng không có hiểu rõ lắm.
Bởi vì ý tưởng này chính
là do Tư Viễn Hằng đưa ra.
Sau đó Đào Sơ Tâm chỉ muốn vớt được chút chỗ tốt” từ đó! Cho là cơ hội tới!
Không ngờ được lại xảy ra sự cố!
Tư Viễn Hằng nói cái gì mà nằm trong dự đoán của anh ta, thông minh hơn bọn họ nhiều. Đúng là ăn nói vô nghĩa.
Anh ta phí hết tâm tư như vậy để làm gì? Sẽ không phải là chỉ vì muốn có một lần gặp mặt danh chính ngôn thuận với Đào Anh Thy đó chứ? Như vậy đúng là cực kỳ không hợp lẽ thường! Đào Sơ Tâm chỉ là suy đoán.
Tư Viễn Hằng, người này cũng nhìn không thấu!
Nhưng là, cô ta cũng không thể luôn chờ đợi kế hoạch của Tư Viễn Hằng được? Không được, cô ta đợi không được!
Hơn nữa chắc chắn Tư Viễn Hằng vẫn còn tình cảm với Đào Anh Thy, chắc chắn anh ta không nỡ nhẫn tâm được!
Trước kia Đào Anh Thy cảm thấy một mình là tịch mịch, bây giờ lại thấy là thanh tĩnh thoải mái, tâm tính thay đổi rất kỳ quái!
Nấu cho mình một tô mì, vừa xem phim vừa ăn mì, còn thỉnh thoảng quan sát điện thoại trên bàn.
Đang ăn say sưa ngon lành thì cửa bị người bên ngoài đẩy ra, dọa cho Đào Anh Thy giật thót người quay qua nhìn, sợi mì còn chưa hút hết vào miệng bị hất lên, dính lên mặt, kinh ngạc nhìn bóng người màu đen đang thản nhiên đi vào!
Tư Hải Minh liếc mắt, đóng sầm cửa lại, đi tới ngồi xuống đối diện Đào Anh Thy còn đang ngẩn ngơ.
Một cái chân co lại, tay tùy ý khoác lên một thanh gác tay khác, lười biếng nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy mất mấy giây mới kịp phản ứng được, nhanh chóng tém sợi mì còn lại vào trong miệng, nuốt xuống mới khiếp sợ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi không thể tới?”
“Tôi không có ý đó…” Trong lòng Đào Anh Thy sụp đổ, tôi chỉ là muốn về nhà trọ nghỉ ngơi thật tốt! Vì sao không đến biệt thự Minh Uyển chứ? Chính là tránh anh đó! Bây giờ tôi không còn chỗ né nữa đúng không? Không cần phải thảm như vậy chứ?