Tất nhiên là Đào Anh Thy muốn ăn rồi! Chén mì đó cô còn chưa ăn được mấy miếng thì đã bị Tư Hải Minh làm phiền!
Cô thản nhiên ngồi xuống ăn.
Tại sao người đàn ông này không về nhà mà lại ăn ở đây?
Quá phiền phức?
Dù sao cô nhìn thấy Tư Hải Minh thì toàn thân căng cứng, đó là một loại tín hiệu thông báo nguy hiểm đến gần!
Cô muốn nghỉ ngơi!
“Anh ăn cơm xong thì về đi? Sáu đứa nhỏ vẫn còn Biệt thự Minh Uyển.” Đào Anh Thy dùng sáu đứa nhỏ làm cớ, không chút sơ hở!
“Em muốn đuổi tôi đi?”
“.” Có cần phải nói thằng thừng ra như thế hay %3D
không? “Đêm nay không đi.”
“Không đi? Là anh nói nếu đêm tôi không ở thì anh phải ở Biệt thự Minh Uyển, bây giờ hai người đều không có ở đó, sáu đứa nhỏ phải làm sao?” Đào Anh Thy vẻ mặt thành thật nói.
“Cùng nhau về?”
“… Không muốn.” Đào Anh Thy cúi đầu xới chén cơm.
Đôi mắt đen hun hút của Tư Hải Minh nhìn cô, đưa tay gạt lấy hạt cơm dính trên mặt cô.
Nhẹ nhàng đụng vào khiến cơ thể Đào Anh Thy hơi rung động!
“Thích ở chỗ này như vậy? Hả?” Ngón tay Tư Hải
Minh lướt qua lỗ tại Đào Anh Thy.
Vẻ thô ráp làm cho cơ thể mẫn cảm của cô hơi rút lại.
Kéo tay Tư Hải Minh ra: “Anh cứ như vậy, tôi còn dám ở Biệt thự Minh Uyển sao?”
“Tôi như thế nào?”
Đào Anh Thy thẹn quá hoá giận: “Anh biết rõ còn cố hỏi! Còn nữa, trả chìa khóa cửa lại cho tôi!”
Tư Hải Minh liếc cô một cái, không để ý tới yêu cầu của cô.
“Anh có nghe hay không? Trả chìa khóa lại cho tôi!”
“Muốn lấy, tự mình tìm đi.” Tư Hải Minh nói.
“Đừng nghĩ là tôi không dám” Đào Anh Thy một mặt không chịu thua.
Tư Hải Minh nhíu mày, chờ cô.
Đào Anh Thy đặt đũa lên bàn, đi tới lục soát trên người Tư Hải Minh thật!
Không có cách, cô cũng không muốn một ngày nào đó mình đang ngủ ngon trên giường thì người đàn ông nguy hiểm này đột ngột xuất hiện trong phòng cô!
Đào Anh Thy chịu đựng đỏ mặt tai nóng, bắt đầu sờ tới sờ lui trên những chỗ khả nghi trên người Tư Hải Minh.
Chìa khoá không có tìm được, nhưng lại tìm được một bình thuốc xịt trong túi anh.
Khiến lòng cô hơi rung động.
Sắc mặt càng đỏ, ánh mắt khẽ rung, nhịp tim càng khó mà khống chế được.
Người này, vẫn luôn để bình thuốc ở trên người? Trước giờ không lấy xuống? Có vẻ như là cho dù bất cứ lúc nào thì bình thuốc luôn
luôn có ở trên người…
Ánh mắt đen hun hút của Tư Hải Minh khóa chặt cô, chăm chú nhìn biến hóa trên mặt Đào Anh Thy, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước.
“Em đang tìm chìa khoá hay là đang quyến rũ tôi?” Tiếng nói khàn khàn của Tư Hải Minh kèm theo hơi thở cực nóng phả vào mặt Đào Anh Thy.
Cơ thể vốn đang trong trạng thái phát sốt giờ như muốn bị đốt hỏng luôn.
Đào Anh Thy sắp không chịu nổi: “Rốt cuộc thì anh đã để chìa khóa ở đâu…”
Vừa mới nói dứt lời thì bên hông bị xiết chặt khiến người cô và Tư Hải Minh kề sát vào nhau, không có chút kẽ hở nào. Cánh môi nhỏ đỏ mọng suýt nữa là dán lên mặt Tư Hải Minh.
Hai mặt nhìn nhau, ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Tư Hải Minh, gần trong gang tấc, hai gương mặt chỉ cách nhau mấy milimet khiến cô hít thở cứng lại, nhịp tim gần như ngừng đập!
Đào Anh Thy cảm thấy đầu choáng như thiếu dưỡng khí!
“Tìm không thấy?” Tư Hải Minh hỏi.
“… Anh cố ý…”
“Là cố ý…” Tư Hải Minh không hề che giấu mục đích của mình, hơi động một chút, dán lên cái miệng nhỏ của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở và cảm xúc đều bị Tư Hải Minh dẫn dắt, rất bị động!
Hai cánh tay bám lấy bờ vai rộng của Tư Hải Minh, ngón tay vì hồi hộp và xiết chặt lại.
“Chìa… Chìa…” Đào Anh Thy cố hết sức phun ra %3D một chữ.
“Muốn? Nhanh như vậy? Được rồi, bây giờ sẽ cho em.”
“Không… Không phải, là chìa…. ừm!” Nụ hôn càng sâu hơn, Đào Anh Thy không kịp nói chữ “khóa” còn lai.
Khi hai người quần áo không chỉnh tề thì bên ngoài có tiếng nói chuyện vang lên: “Không ngờ ngài Hải Minh cũng ở đây, nếu biết ngài Hải Minh cũng ở đây thì tôi đã không đến đưa đồ ăn cho Đào Anh Thy. Tuy nhiên đồ ăn cũng đã đưa tới rồi, có thể lấy vào giúp tôi hay không, tôi sẽ không đi vào!”