Người này không về Biệt thự Minh Uyển của mình, nhất định phải chạy đến cái nhà trọ còn không lớn bằng cái nhà vệ sinh ở Biệt thự Minh Uyển!
Tỏ vẻ ấm áp sao?
“Ăn cơm rồi sao?” Đào Anh Thy nhìn tô mì trước mặt, hỏi.
“Em ăn đi, không cần để ý tới tôi.”
Đào Anh Thy nhíu mày, vậy là ăn rồi đúng không?
Cô cầm đũa gắp mì, nhét vô trong miệng, đang muốn hút thì đũa trên tay đã bị cầm lấy, cô hơi khó hiểu nhìn lại.
Sau đó, Tư Hải Minh cầm lấy chén của cô, bắt đầu ăn! Hút một miệng lớn.
Đào Anh Thy trợn mắt há hốc mồm, cả người cứng lại ở đó, ngay cả mì bên trong miệng cũng quên nhai luôn.
Khi Tư Hải Minh ăn miếng thứ hai thì một sợi mì trong đó còn dính trong miệng của Đào Anh Thy!
“…” Đào Anh Thy ngây ra như phỗng, nhìn xoáy vào đôi mắt đen hun hút của Tư Hải Minh, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ đỏ nhạt trên má cô chuyển thành đỏ ửng lên.
Trong lúc nhất thời, không biết nên nhả ra hai là nên nuốt vào.
Nhả ra thì có chút buồn nôn, nuốt vào thì một đầu còn lại của sợi mì lại nằm trong miệng của Tư Hải Minh…
Ngay khi cô tiến thối lưỡng nan thì Tư Hải Minh tới gần cô, bóng đen bao trùm.
“Phụt!” Tim Đào Anh Thy đập rộn lên, hít thở lộn xộn, trực tiếp phun thẳng một miệng mì lên trên mặt Tư Hải Minh.
Vội vàng lui lại!
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh bị phun mì lên đầy mặt, cả người hoảng hốt dán chặt vào ghế sa lon sau lưng.
“Chuyện này… là ngoài ý muốn!” Đào Anh Thy run run giải thích.
Trời ạ! Sao lại phun hết mì trong miệng lên trên mặt của Tư Hải Minh chứ!
Làm như vậy có khác gì là phun nước bọt lên mặt Tư Hải Minh đâu chứ? Chuyện như vậy còn là lần đầu tiên, Tư Hải Minh sẽ không trực tiếp xé nát cô ra chứ?
Quá kinh khủng!
Nhưng… Nhưng mà, chuyện này cũng không thể trách cô! Vừa rồi hai người đang “tranh” nhau một sợi mì, anh còn không có ý tốt tới gần, cô không bị hù mới là lạ…
Ánh mắt lom lom nhìn Tư Hải Minh hút sợi mì vào miệng, ăn hết, thậm chí còn liếm khóe môi một cái trước mặt cô, giọng nói trầm thấp như rít qua kẽ răng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Còn không đi lấy khăn mặt?”
“Cái gì? Lấy khăn mặt? Lấy khăn mặt để làm gì?” Đào Anh Thy kịp phản ứng, vội vàng bò
dậy đi lấy khăn mặt! Cô bị tình huống trước mắt làm cho sợ tới đầu óc không nhanh nhạy nữa?
Lấy khăn mặt làm gì? Ngoại trừ lau mặt cho anh thì còn có thể làm gì! Chẳng lẽ lại muốn xiết cổ cô cho chết hay gì?
Nói không chừng là vậy đấy? Kinh khủng!
Đào Anh Thy vội vàng hấp tấp lấy khăn mặt tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tư Hải Minh, hai tay dâng lên.
Đối diện với ánh mắt đen nguy hiểm của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy không khỏi rũ ánh mắt xuống, trong lòng loạn cào cào lên!
Sao người đàn ông này lại nhìn cô như vậy? Mọi chuyện cũng không phải là do cô mà ra, cô rất vô tội mà?
Cổ tay xiết chặt khiến cô hoảng hốt ngẩng đầu lên. Cổ tay của cô còn nhỏ hơn cả nắm tay của Tư Hải Minh!
Nguy hiểm bốn phía!
“Làm… Làm gì?”
“Em lau đi.”
“Tại sao tôi phải lau?” Đào Anh Thy không hiểu.
“Ai làm thì người đó lau.”
“.” Đào Anh Thy cảm thấy người này quá bá đạo!”Ai bảo anh cướp mì của tôi? Không phải anh nói là anh đã ăn rồi sao?
Ngoài miệng không phục nhưng tay thì lại cầm lấy khăn mặt lau nước mì trên mặt cho anh, những sợi mì phun lên mặt anh đã rớt xuống. “Tôi nói tôi ăn rồi khi nào?”
“.” Đào Anh Thy nghĩ, hình như là không có. “Vậy… có cần tôi nấu cho anh một tô mì không?”
Tư Hải Minh còn chưa nói hết thì tiếng đập cửa vang lên.
Đào Anh Thy buông khăn mặt xuống, đi qua mở của.
Cửa mở ra, ở bên ngoài là cảnh tượng đưa đồ ăn quen thuộc. Đào Anh Thy tránh qua một bên, người bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, bày biện đồ ăn ngon lên trên bàn.
Cái nắp vừa mở ra, mùi thơm xông ra bốn phía.
Đồ ăn dọn xong, bộ đồ ăn dọn xong, nhân viên phục vụ lại nối đuôi nhau ra ngoài.
Cung cung kính kính, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tư Hải Minh đứng dậy, ngồi xuống trước bàn ăn, hỏi: “Không ăn sao?”