Bên kia Thẩm Hoa Linh vẫn luôn nhìn trên điện thoại nhảy lên cái tên quen thuộc.
Một đôi mắt như có chút chết lặng đi lại như có chút trống rỗng, cô ấy không muốn nghe.
Trong khoảng thời gian này những cuộc điện thoại của anh ta, càng ngày càng nhiều khiến cô ấy không chịu được.
Lần này lại muốn làm gì đây? Muốn xin lỗi sao?
Cô ấy căn bản là không cần.
Giải thích sao?
Cũng không quan trọng.
Âm thầm thích anh ta 7 năm, nhìn bên cạnh anh ta thay bạn gái rất nhiều, cô ấy vẫn luôn thuyết phục chính mình, anh ta chung quy sẽ có một ngày nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô ấy.
Nhưng hôm nay...!
Cô ấy thật sự không muốn kiên trì nữa.
Mệt mỏi quá rồi.
Không biết có phải do tuổi tác càng ngày càng lớn, mà con người cũng trở nên kiêu ngạo hơn hay không, trước kia anh ta cũng từng có bạn gái, nhưng cô ấy luôn cảm thấy anh ta chỉ mang theo trạng thái chơi bời mà thôi.
Mà cô gái Trương Hà My này, có lẽ anh ta cũng là thích thật lòng nhỉ?
Thật đúng là một viên đá tốt để thử vàng, nếu không có cô ta, có lẽ cô ấy còn vẫn đang mơ mộng hão huyền.
7 năm tình cảm thì sao chứ?
Ở trước mặt mặt gái nhà người ta, yếu ớt tổn thương gì chứ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục rất lâu, cho đến khi điện thoại hết pin, điện thoại tự động tắt máy Căn phòng mới yên tĩnh được một chút.
Thẩm Hoa Linh nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, lướt qua mũi rơi xuống gối.
Hai mí mắt sưng lên như hai quả óc chó.
Kí ức như cái móc có gai, chỉ cần kéo nhẹ nhàng một cái, cả da lẫn xương của cô ấy như bị xé nát.
Cô ấy không biết ngủ lúc nào.
Khi tỉnh lại, là bị một trận chuông cửa đánh thức, cô ấy nghe thấy, xác định là chuông cửa nhà mình, từ trên giường bò dậy đi ra mở cửa.
Có chút ngoài ý muốn vào lúc sớm như thế này thì ai sẽ sang đây chứ, cô ấy nhìn qua lỗ mèo ra bên ngoài, là Đường Ngọc Tân.
Cô dùng tay vuốt vuốt mái tóc, mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao cậu lại sang đây?”
Sắc mặt của Đường Ngọc Tân nôn nóng sốt ruột nói: "Tớ gọi điện thoại cho cậu mãi không được, còn tưởng rằng cậu đang bị làm sao vậy”
Thẩm Hoa Linh có chút ngượng ngùng nói: “Điện thoại tớ quên mất chưa sạc
Đường Ngọc Tân nhìn cô ấy, đôi mắt mang theo sự dò xét nói: "Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?” Thẩm Hoa Linh sờ sờ mặt mình, mơ hồ nói: “Không sao, cậu tìm tớ có việc sao?”
Đường Ngọc Tân nói: “Chuyện tốt, cậu không phải vẫn luôn muốn mời Trương Thanh Hoài giúp cậu chup ảnh bìa đồng hồ sao? Tớ có một người bạn quen cô ấy, cô ấy hiện tại ở nước Mỹ Hoàn, cô ấy đồng ý dành cho chúng ta hai ngày để chụp ảnh, hơn nữa lại còn miễn phí, tớ sốt ruột tìm cậu, thật sự là không còn cách nào khác, đành phải tới nhà cậu để tìm cậu
Thẩm Hoa Linh nghe thấy vậy cũng là rất ngoài ý muốn: "Cậu nói Trương Thanh Hoài đã đồng ý?”
Đường Ngọc Tân nói: “Ừ, lại còn là miễn phí, nhưng mà có lẽ cần đội quay phim chụp ảnh của cậu đi một chuyến đến nước Mỹ Hoàn
Thẩm Hoa Linh cười, câu nói đỏ bạc đen tình cũng đúng nhỉ.
“Đây đều là việc nhỏ thôi, vậy chúng ta khi nào thì xuất phát đây?”
Đường Ngọc Tân nói: “Tốt nhất là bây giờ đi luôn, ngày mai cô ấy có thời gian, chúng ta tranh thủ hôm nay đến, ngày mai là có thể quay phim chụp ảnh rồi, còn có thể có chút thời gian nghỉ ngơi!”
Thẩm Hoa Linh nói: “Được rồi, cậu đi vào nhà chờ tớ một lúc, tớ đi thay một bộ quần áo
Đường Ngọc Tân đồng ý.
Nhan sắc của Thẩm Hoa Linh rất đẹp, ngày thường trang điểm cũng không lâu