**********
Chương 172: Âm thanh tan nát cõi lòng
Trái tim của Thẩm Hoa Linh đột nhiên như muốn ngừng đập, rõ ràng chỉ là một đêm không nhìn thấy, cô ấy gần như không nhận ra.
Lâm Hà Vinh một đêm không ngủ, nhưng anh ta cũng không dám đi tìm cô ấy, chỉ muốn ở dưới lầu chờ cô ấy, chờ khi cô ấy đi ra thì anh ta có thể nhìn thấy cô ấy trước.
Nhưng không thể tưởng tượng được lại nhìn thấy hai người.
Lúc sáng sớm lại thấy hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa, chẳng lẽ bọn họ đã ở bên nhau? Trái tim anh ta đau nhói, anh ta cuối cùng có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Hoa Linh khi thấy anh ta cùng Trương Hà My ở bên nhau.
Có lẽ là muốn đánh chết đối phương?
Nhưng lúc ấy anh ta lại có tình che chở như thế.
Anh ta nhìn cô ấy, cẩn thận hỏi: “Hoa Linh, tôi có lời muốn nói với cô.”
Thẩm Hoa Linh lại im lặng nhích lại gần bên cạnh Đường Ngọc Tân: "Chúng ta còn có gì cần phải nói sao?”
Lâm Hà Vinh nói: “Ừ, có vài lời muốn nói riêng với cô, sẽ không chiếm thời gian của cô quá lâu, cho tôi khoảng mười phút là được, chỉ mười phút thôi”
Giọng nói của anh ta như mang theo sự khẩn cầu, Thẩm Hoa Linh có chút mềm lòng, hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc Tân: “Chờ tớ một lúc được không?" Đường Ngọc Tân nhìn Lâm Hà Vinh một cái gật đầu nói: "Được rồi, tớ đi lên xe chờ cậu!”
Nói xong, xách theo hành lý đi về phía chiếc xe.
Thẩm Hoa Linh nhìn Lâm Hà Vinh: "Có điều gì muốn nói thì nói đi!”
Lâm Hà Vinh hơi hơi híp mắt: "Rất xin lỗi, tôi không biết
CÔ
Thẩm Hoa Linh bị anh ta nói tự nhiên không chịu nổi, nhưng vẫn là duy trì chút phong độ của mình: "Không cần, anh không có gì phải xin lỗi tôi cả, tôi và bạn gái anh so sánh với nhau, đương nhiên là bạn gái quan trọng hơn một chút rồi, anh chỉ là bảo vệ cô ấy thì có gì sai, chỉ là tôi có lẽ không làm được giống như trước đây nữa.
Lâm Hà Vinh nghe thấy vậy, tự nhiên cảm thấy trái tim anh ta đau nhói, anh ta nôn nóng giải thích: “Không phải, Hoa Linh không phải như thế, trong lòng tôi có quan trọng hơn cô ấy nhiều, là bởi vì cô vẫn luôn không để ý tới tôi, tôi mới mờ mịt không biết gì, tôi đã nói rất nhiều điều không theo suy nghĩ