**********
Chương 245: Dung Tư Thành trước đó đã hoàn toàn biến mất
Vào buổi tối.
Dung Tư Thành đã hẹn Mộ Yến Lệ buổi tối cùng gói sủi cảo, sau giờ làm việc anh trực tiếp đến nhà Mộ Yến Lê.
"Hôm nay anh về sớm vậy?"
Dung Tư Thành trả lời: "Không có chuyện gì cả, không phải chúng ta cùng hẹn nhau làm sủi cảo hay sao? Chúng ta đi siêu thị trước đi." Mộ Yến Lệ ngoan ngoãn trả lời.
“Ở nhà có bột mì không?” Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lệ trợn mắt nhìn trần nhà đáp lời: "Anh nhìn nhà tôi giống nhà của người có bột mì hay không vậy?"
Dung Tư Thành vừa giận vừa buồn cười: "Sao em lại nói chuyện với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng như vậy chứ?"
Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Nói cứ như kiểu nhà anh có không bằng ấy!"
Dung Tư Thành: "..." Được rồi, nhà anh cũng không có.
Anh có thể nấu ăn, nhưng làm mì ống thực sự là rất ít lần, chủ yếu là anh không sống ở đây nhiều, lại chỉ có một mình, đều không muốn phiền phức thêm
Nhưng có vợ con vào rồi thì khác.
"Vậy hôm nay chúng ta mua hai túi, sau này nếu như em thích ăn, chúng ta sẽ thường xuyên gói sủi cảo."
Mộ Yến Lệ mắt sáng lên ngay lập tức: "Thật sao?" Dung Tư Thành trả lời: "Ừ, chúng ta đi thôi."
Cậu bé ngồi trên ghế sô pha chơi game lạnh lùng đáp một câu: "Hai người cứ đi đi, con sẽ không làm bóng đèn của hai người đầu"
Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Con có chắc không phải ở nhà chơi game hay không?"
Mộ Gia Hạo vẻ mặt như ông cụ non nói: "Cũng chẳng thể cùng hai người đi, con chỉ có thể ở nhà chơi game giết thời gian thôi, con cũng bất đắc dĩ lắm chứ!"
Bỗng chốc chọc Mộ Yến Lệ giận đến bật cười: "Bất đắc dĩ hay không thì mẹ không biết, mẹ chỉ biết thằng nhóc thổi con đúng là không cần mặt mũi thôi!"
Dung Tư Thành ôm Mộ Yến Lệ vào lòng, cười khẽ: "Đừng phá đám thằng bé nữa đi, em nhìn xem con trai mình hiểu chuyện biết bao."
Nói đoạn, anh quay ra hướng Mộ Gia Hạo nháy mắt một cái: "Con trai ở nhà ngoan nhé, daddy với mami sẽ mau chóng quay về thôi!"
Mộ Yến Lệ luôn nghĩ có chuyện gì đó kỳ lạ, bị Dung Tư
Thành kéo đến gara dưới tầng hầm, sau đó mới phản ứng lại: "Anh mới cùng Gia Hạo nói cái gì đấy?" Dung Tư Thành giả bộ không hiểu: "Anh nói cái gì thế?
Anh nói chúng ta sẽ