**********
Chương 246: Đừng ép tôi cầu hôn em
Hai người đã sớm đến siêu thị, Dung Tư Thành trực tiếp đẩy một chiếc xe đẩy hàng ở cửa, một người mẹ đẩy một bé gái đi cách đó không xa.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn ngoan hiền dễ thương, khiến trái tim người khác tan chảy.
Dung Tư Thành đột nhiên nhìn lại Mộ Yến Lệ: "Em có muốn lên ngồi không?"
Mộ Yến Lệ tỏ vẻ nghi ngờ: "Tôi nên ngồi ở đâu?" Dung Tư Thành chỉ vào xe đẩy hàng: "Ngồi ở chỗ này, tôi đẩy em đi!"
Mộ Yến Lệ không nói nên lời: "Anh có biết xe đẩy hàng chuẩn bị cho trẻ con bao nhiêu tuổi không? 3 tuổi, tôi 30 tuổi rồi, anh đùa cái gì thế hả? Con trai tôi cũng chẳng muốn ngồi nữa đó anh biết không?"
Dung Tư Thành cười: "Vẫn chưa đến 30 mà! Nào, thử
Mộ Yến Lệ từ chối: "Không muốn!"
Dung Tư Thành cười bất lực, làm sao bây giờ, anh chỉ muốn coi cô như con gái mà cưng chiều thôi.
Nhưng để đứa con gái này ngồi xe đẩy hàng thì hơi to, cuối cùng chỉ có thể nằm tay cô cùng đi về phía khu bán rau.
đi."
Đầu tiên, mua một nằm tỏi tây, sau đó là một ít tôm, sau đó đi mua bột mì.
Mộ Yến Lệ thấy Dung Tư Thành thật sự muốn xách hai túi, vội vàng nói: "Trước tiên mua một túi thôi, chúng ta không thể mang quá nhiều, ăn xong sẽ mua tiếp."
Dung Tư Thành nói: "Vậy muốn ăn sủi cảo ở nhà tôi thì phải làm sao?" Mộ Yến Lê nói: "Tới nhà tôi lấy, tôi không biết làm, chỉ làm ra chút mì thì vẫn tạm được!" Dung Tư Thành: "Tính toán rõ ràng với tôi như vậy à?" Mộ Yến Lệ: Trước khi kết hôn tôi không muốn nợ anh!" Dung Tư Thành: "Em đang trả hình giục tôi cầu hôn em sao?" Mộ Yến Lê: "Anh có thấy rằng năng lực giải đáp của thân mình có vấn đề không vậy?" Dung Tư Thành nhìn cô chằm chằm: "Đừng ép tôi cầu hôn em" bản
Mộ Yến Lê: "…"
Cô không biết rằng những lời này cũng có thể trở thành một loại uy hiếp đấy.
Cô chỉ biết rằng Dung Tư Thành thực sự có thể làm được.
Nếu anh thực sự cầu hôn, cô không thể làm tổn thương anh, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý, nhưng cô vẫn không muốn phát triển với anh nhanh như vậy.
Cô thực sự rất chậm nhiệt.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ đang chán nản, anh vươn tay qua vai cô: "Ngày mai cho tôi mượn sô pha của nhà em để ở đi."
Mộ Yến Lệ: "Không cho mượn!"
Dung Tư Thành cười như một con sói bụng đen: "Ở nhà em cũng tiện.
Em muốn ăn gì tôi làm cho em ăn, còn có thể phát triển tình cảm của chúng mình, một mũi tên trúng hai đích!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh: "Đừng ép tôi phải đổi khóa!"
Dung Tư Thành bĩu môi: "Bạn gái của tôi chẳng cho tôi chút cơ hội gì cả!"
Mộ Yến Lê nói: "Bên ngoài có cơ hội đấy, cứ việc đi đi!"
Cả hai vừa liếc mắt đưa tình vừa cùng nhau đuổi bắt đến quầy bán gia vị, không xa phía trước đụng phải người phụ nữ vừa đẩy cô gái nhỏ, nhưng lúc này có một người phụ nữ duyên dáng đứng trước xe đẩy hàng vòng tay trước ngực, vẻ mặt cao cao tại thượng hỏi: "Cô là Trương Thanh Nhã à?"
Người phụ nữ nhướng mắt ngạc nhiên: "Phải, cô là?"
Người phụ nữ kiêu ngạo kia nói: "Cô không cần quan tâm tôi là ai, cô không phải là vợ của Vương Khôn sao? Cô cứ vui vẻ nói một câu, làm sao