Trần Húc Tuấn ngã nhào đau đớn nhưng vẫn không quên cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc Dung, mẹ của tôi chỉ là quá xúc động thôi, không có ý gì khác cả.”
Dung Tư Thành chậm rãi ngước mắt lên: “Mẹ của anh là người như thế nào, tôi cũng không phải lần đầu tiên được thỉnh giáo.
Khi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau thì bà ta đã đánh đứa bé này, lần này lại như vậy, sao nào? Bài học cho các người chưa đủ khắc sâu sao?”
Trần Húc Tuấn liền sửng sốt khi nghe thấy vậy.
Lẽ nào các khách hàng của công ty anh ta huỷ đơn, dự án bị cướp, đều là do Dung Tư Thành làm sao? “Tổng giám đốc Dung." Anh ta cẩn thận gọi.
Sắc mặt Dung Tư Thành lạnh lùng nghiêm nghị, còn mang theo vài phần lạnh lùng ở nơi khoé miệng: “Đi về quản lý cho tốt công ty của anh đi!”
Sau đó, anh liền cúi người xuống bế đứa bé lên, quay đầu sang nhìn Mộ Yến Lệ: “Chúng ta đi thôi!”
Mộ Ngọc Tú nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên sự căm hận, bỗng nhiên lại bật cười điên cuồng “Tôi thực sự không hiểu, món đồ cũ như vậy sao lại hóa thơm phưng phức thế, mà hết người này đến người khác bảo vệ chị ta, đều đã ăn nằm với chị ta rồi à?”
Ngay khi vừa dứt lời thì bỗng nhiên vang lên một tiếng bạt tai giòn giã, kèm theo lời nói đau lòng của Mộ Bang Lâm: “Mày câm miệng lại cho tao!” Mộ Ngọc Tú che lấy khuôn mặt bị đánh, khó hiểu nhìn Mộ Bang Lâm: “Cha? Tại sao cha lại đánh con?”
Đôi mắt của Mộ Bang Lâm đầy vẻ thất vọng, ông ta đã nghe và hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện năm xưa từ trong đoạn ghi âm đó.
Chính là đứa con gái nhỏ này của ông ta dụ dỗ Trần Húc Tuấn, sau đó Yến Lệ mới nói chia tay, mà ông ta đã luôn hiểu lầm rằng là đứa lớn không biết xấu hổ! “Tao quá nuông chiều mày rồi, nên mới khiến cho mày trở thành như ngày hôm nay.
Bây giờ mày cút về nhà cho tao, đóng cửa phòng và suy ngẫm lỗi lầm của mình!”
Sau đó, ông ta quát Lý Huệ Lan: “Đưa nó về cho tôi, đừng để nó làm mất mặt ở bên ngoài.
Mộ Ngọc Tú cười lạnh lùng: “Con làm mất mặt, Mộ
Yến Lệ chị ta lúc trước đã mang thai đứa con hoang của tên ăn xin thì không mất mặt sao ạ?" Nghe vậy, sắc mặt của Dung Tư Thành lập tức tối sầm lại, vừa định qua đấy nhưng không ngờ rằng Mộ Yến Lê còn nhanh hơn cả anh, một chân đá người văng ra ngoài.
Ánh mắt của cô lạnh như băng, giọng điệu của mang theo vẻ lạnh lùng: “Sớm muộn gì cô cũng chết bởi cái miệng này của cô!”
Lý Huệ Lan sợ đến mức khóc lớn: "Ngọc Tú, Ngọc Tú
Ơi!"
Mộ Bang Lâm bước đến, ánh mắt hiện lên vẻ hối lỗi: “Yến Lệ, là cha đã sai, lúc đó...
Mộ Yến Lệ cất lời của ông ta, sắc mặt lạnh lùng vô cùng: "Không cần, đã là chuyện quá khứ rồi, ăn năn thì có ích gì chứ?"
Mộ Bang Lâm hít một hơi thật sâu: "Hôm nay đáng lẽ ra cha nên đến cúng bái mẹ của con, con trách cha cũng là điều đương nhiên, cha cũng rất khó xử...
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Bang Lâm rồi cười lạnh lùng thành tiếng: “Lẽ nào sự khó xử này không phải do ông gây ra sao? Nếu ông không đồng ý thì bọn họ sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới vào ngày hôm nay sao? Ông dậy sớm một tiếng đồng hồ để đến gặp mẹ tôi cũng không được sao? Không phải ông khó xử mà là trong lòng của ông chưa bao giờ có mẹ tôi, tôi thực sự cảm thấy đáng tiếc cho mẹ tôi, bà ấy tại sao lại tìm một người đàn ông như ông!
Tề Vấn Tiêu lạnh lùng nhìn hai gia đình này: “Nếu đã không muốn nhìn thấy rồi thì đuổi ra ngoài cho xong đi!” Sau đó, anh ấy liền hét lớn với nhân viên bảo vệ: “Người đâu, đến đây tống cổ hai gia đình không biết trời cao đất rộng này ra ngoài cho tôi!”
Nghe vậy, các nhân viên bảo vệ liền vội vàng bước đến, cúi người chuẩn chín mươi độ: “Vâng, Tổng giám đốc Tề!” Sau đó thì đưa tay về phía người của nhà họ Trần và nhà họ Mộ rồi lịch sự nói: “Xin mời mọi người!”
Có người hiểu rõ sự thật thì thào: "Khách sạn Hồng Liên này thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tề thịt” “Chả trách sao lại ngang tàng như thế!" "Báo chí tin tức ngày mai có thứ để xem rồi!” “Đúng vậy, đi thôi đi thôi, chúng ta cũng rút lui thôi.
Cái này gọi là gì? Hai người vốn tình cảm mặn nồng, lần này quay về chắc bị đánh đến khờ quá “Vì vậy khi tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới thì nhất định phải thận trọng, khoe tình cảm thì sẽ chết thảm!” Sảnh lớn rộng rãi của khách sạn đã nhanh chóng tản hết người đi.
Ánh mắt của Mộ Yến Lệ dịu lại, cô chậm rãi lướt nhìn bốn người con trai đứng ở xung quanh mình, bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô cố gắng kìm lấy cơn xúc động muốn khóc, nhẹ nhàng nhếch khoé môi lên và khàn giọng nói: “Cảm ơn!
Dung Tư Thành nhìn đôi mắt hơi sưng