Sau nhiều lần cố gắng, Phan Văn Huy cuối cùng cũng đã hẹn được Lâm Khinh Châu ra ngoài.
Sau khi ra ngoài thì lại tặng hoa và mời ăn cơm, vô cùng ân cần niềm nở, thậm chí có thể nói là nịnh bợ.
Tại một nhà hàng tây khá phong cách.
Phan Văn Huy liền nắm lấy tay của Lâm Khinh Châu và nói với vẻ mặt đầy oan ức: "Em yêu à, đừng giận mà, anh biết anh sai rồi.
Anh đã bị người phụ nữ đó dụ dỗ, nhưng anh chưa bao giờ muốn chia tay với em cả!”
Lâm Khinh Châu vô cùng tuyệt tình và rút tay lại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi còn việc phải làm đấy!”
Phan Văn Huy cúi đầu, vẻ mặt đau khổ: “Khinh Châu, anh biết tại sao em lại giận như vậy, là vì em vẫn còn tình cảm với anh.
Anh biết, hiện giờ anh có nói gì đi nữa thì đổi với em cũng là nguỵ biện cả.
Hay vậy đi, em khoan hãng từ chối anh, em cho anh thời gian một tháng để xem xét biểu hiện của anh.
Nếu anh có biểu hiện tốt thì chúng ta ở lại bên nhau, còn nếu biểu hiện không tốt thì em có thể chia tay với anh bất cứ lúc nào, được không? Em cũng biết rằng việc chúng ta ở bên nhau, về công hay tư thì cũng là kết quả tốt nhất, đúng không?”
Lâm Khinh Châu nhìn anh ta và cười lạnh lùng: “Anh chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh đúng chứ? Trước khi cưới thì tôi đã biết anh lăng nhăng, tôi cũng thừa nhận anh rất giỏi ứng phó với phụ nữ.
Tôi đã từng thích anh, nhưng tôi là cung Xử Nữ, sợ bẩn! Thứ mà người khác đã đụng vào, bất kể là con người hay là đồ vật thì tôi cũng không muốn lấy, ngay cả khi tôi có thích đi chăng nữa!"
Sau đó, cô ta lấy một chiếc chìa khoá xe, còn có một tấm thẻ ngân hàng và một số hộp trang sức từ trong túi xách của mình ra rồi đặt ở trên bàn.
“Những thứ này đều do anh mua cho tôi, bây giờ tôi trả lại cho anh.
Tôi đã dùng qua một số món, số tiền trong tấm thẻ này xem như là bồi thường.
Từ nay về sau, tôi và anh cắt đứt quan hệ với nhau, đừng hòng muốn dùng cha của tôi ép tôi ra ngoài nữa!”
Sắc mặt của Phan Văn Huy lập tức tối sầm lại: “Khinh Châu, có nhất thiết phải tuyệt tình như vậy không?” Lâm Khinh Châu nhìn người đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách thì lại cười lạnh lùng: “Đúng