Đường nét khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Âu Cảnh Nghiêu giờ nhăn thành một đoàn, nhìn thấy ánh mắt phô trương khoe khoang kia của tên bạn thân, đáy lòng nhịn không được mắng một câu: “Có bà xã thì giỏi lắm sao, điên cuồng đến vậy?”
Tuy nhiên, so ra với đám cún độc thân như họ thì tốt nhiều.
“Được, được, được, tôi sẽ đi trước, nhưng mà cậu cũng không nên đến quá muộn, Tô Cảnh Minh cũng sẽ qua bên kia, tôi cũng sắp xếp một chút để tránh sự tình phức tạp.”
Lục Hạo Thành nhìn qua với ánh mắt tán thưởng “Cậu làm việc, tôi rất yên tâm.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cậu yên tâm, tôi cũng thấy an tâm, cũng không có cái gì không tốt.”
Nói xong, anh xoay người, cất bước rời đi một cách tao nhã, nhưng trong lúc xoay người, khuôn mặt chói lọi kia lại thoáng qua cảm xúc không thể tả.
Lục Hạo Thành cười cười, nhìn thấy theo bóng lưng Âu Cảnh Nghiêu, đúng, anh yên tâm, cậu ta an tâm.
Tuy nhiên, anh cũng đâu phải một ông chủ tệ, chia hoa hồng cuối năm, tự nhiên sẽ không bạc đãi cậu ta.
Sau khi tan tầm, Lục Hạo Thành trực tiếp đưa Lam Hân trở về.
Anh cũng không nói cho Lam Hân biết bản thân muốn đi đâu, chỉ nói cho cô, buổi tối có một bữa tiệc xã giao, sẽ trở’ về muộn một chút, bảo cô không cần lo lắng cho anh rồi lập tức lái xe rời đi.
Lam Hân cũng biết anh nhiều tiệc xã giao, từ sau khi vào ở cùng nhà với cô, cuộc xã giao nào bắt buộc cần có mặt mới đi, buổi xã giao nào không thiết thì lập tức không đi, đều sẽ ở nhà cùng cô.
Lục Hạo Thành một đường lái xe trực tiếp đi đến nhà hàng.
Âu Cảnh Nghiêu đã ngồi ở nhà hàng này chờ anh.
Lục Hạo Thành tiền vào nhà hàng mới biết được, nơi này anh trước đó cũng đã từng tới.
Là lúc sau khi Lam Lam trở về, đi cùng Nhạc Cẩn Hi tới nơi này ăn tôm hùm đắt, không gian có ngăn cách bởi các bức bình phong, môi trường rất tốt, người buổi tối cũng không nhiều lắm, không khí vừa đúng.
Lục Hạo Thành thân cam một mét tám, nước da trắng trẻo, tây trang màu xám may sát người, lộ ra dáng người hoàn hảo không hề che giấu, khí chất bất phàm, khuôn mặt hoàn mỹ với vẻ lạnh lùng và đường nét góc cạnh.
Từ xa xa anh đã thấy được Âu Cảnh Nghiêu.
Bỏ qua tầm mắt của nhóm người Lục Hạo Khải, anh bình tĩnh bước từng bước đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu, anh thấp giọng nói: “Tôi không có tới muộn.”
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên.
liếc người đối diện một cái, vài luồng ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt tuần tú của anh