Giám đốc Vương vừa nghe lời này cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, hắn hơi nheo mắt, đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp kia lập tức trở thành hai đường chỉ, “Lâm tiểu thư, chuyện này cũng không nên trách tôi, bởi vì các người đem chuyện này tung tin ra, hiện tại Lục Hạo Thành đang truy cứu trách nhiệm, là các người hại tôi, hơn nữa làm sao tôi biết được, năm đó Lam Hân sẽ chạy tới phòng của Lục Hạo Thành chứ.
Còn nữa, năm đó là Lục phu nhân bảo người có ý cắt đứt nguồn điện, tôi cũng không biết, người phụ nữ tiến vào phòng tôi là một người khác, có truy cứu lỗi, cũng là lỗi từ người nhà họ Lục máy người.”
” Lục Hạo Khải mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy giận dữ, “Ngày đó, lúc tôi truy hỏi thì ông nên nói thật cho tôi biết, tôi cũng sẽ không bị rơi vào tình thế khó xử như hôm nay.
Cũng sẽ không lòi ra thêm ba đứa con hoang đứng ra tranh đoạt tài sản với tôi.”
Lục Hạo Khải không hề suy nghĩ mà nói thẳng ra miệng, ánh mắt bốn người còn lại đều kinh ngạc nhìn hắn.
Cố An An hơi nhướng mày, vẻ mặt không vui nhìn qua người chồng hợp pháp của mình: “Lục Hạo Khải, anh đang nói cái gì vậy?”
Lời này thảo luận trong nội bộ người nhà thì không sao, ở trước mặt người ngoài, hắn thế nhưng lại nói ra mấy lời thiếu suy nghĩ như vậy, một chút thành thục ổn trọng cũng không có, khó trách nhiều năm qua như vậy, chủ tịch vãn không chịu giao tập đoàn Lục Trăn vào tay hắn.
Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua Cố An An, cũng ý thức được bản thân đã nhất thời xúc động, hắn trừng mắt liếc giám đốc Vương một cái, cũng không nói gì.
Lâm Tử Thường mang vẻ mặt ảm đạm buồn bược, hai tay buông thõng như mất hết sức lực, “Các người nói xem, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giám đốc Vương nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nói thật với mọi người ở đây, đêm nay tôi qua đây gặp mặt mọi người, là vì muốn hỏi mọi người phải làm sao bây giờ?
Đầu tiên sai là ở máy người, là các người đem tôi và Lam Hân buộc chặt lại một chỗ, tôi cũng chẳng làm ra việc gì sai trái cả, cuối cùng lại cũng bị Lục Hạo Thành truy tội, tôi hiện tại phải làm sao bây giờ?
Công ty của tôi thì phải làm sao bây giờ, trong ba người các người, nhất định phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm mới được, néu không nều công ty của tôi gặp chuyện gì, ai trong số chúng ta cũng đừng mong được sống yên ổn.”
Lời này của Giám đốc Vương trong ngoài đều lộ ra uy hiếp.
Lục Hạo Khải lạnh lùng cười cười, “Cái công ty nhỏ như mắt muỗi của ông, còn chưa đủ Lục Hạo Thành búng đầu ngón tay út đâu.
Lúc đó đáng lẽ ra ông không nên lừa tôi, đây là kết cục ông phải chịu vì đã gian dối, tôi cùng Lục Hạo Thành từ nhỏ đã đấu đá, anh ta rất ít khi có thể thắng được tôi, tuy nhiên từ sau khi lớn lên, tính tình anh ta cũng thay đổi không ít, ngược lại tôi lại chưa từng có thắng được anh ta.
Đối với tôi mà nói, Lục Hạo Thành cũng không phải sự uy hiếp gì to lớn,