“Ò! Thật vậy chăng?”
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau Lục Hạo Khải truyền đến.
Giọng nói quen thuộc này khiến tất cả những người có mặt đều sửng sót.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, ánh mắt cũng không thể tin nhìn vào Lục Hạo Thành.
Chỉ thấy anh đứng ngược sáng phía sau Lục Hạo Khải, ngọn đèn chiều vào khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến mức không còn gì để nói của anh, chiếc mũi thẳng ở dưới ánh đèn trông càng nghiêm nghị hơn, lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Con ngươi đen như mực cô đơn lạnh lẽo, trong con ngươi toát ra thần sắc khó nắm bắt, bí hiểm.
Môi mỏng phác ra một đường vòng cung lạnh lùng, khóe miệng nhéch lên hơi lộ ra một tia giễu cọt.
“Lục Hạo Khải, Lâm Tử Thường, Cố An An, giám đốc Vương, lá gan của các người cũng thật lớn, ở sau lưng hãm hại tôi còn chưa tính, bây giờ còn dám bày mưu tính kế lên người con tôi, được, rất tốt.”
Giọng nói tươi cười nhưng không có một tia ấm áp, thậm chí còn lộ ra vẻ ngưng trọng, sát khí.
Cố An An cũng chợt cảm thấy bắt an.
“Anh Hạo Thành……”
“Câm miệng cho tôi, tôi đã sớm cảnh cáo cô từ lâu, không được phép gọi tôi như vậy.”.
Truyện Ngôn Tình
Lục Hạo Thành không nẻ tình mà ngắt lời Cố An An nói, ánh mắt âm trầm.
Sắc mặt Cố An An nháy mắt trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn vào Lục Hạo Thành.
Lâm Tử Thường toàn thân đều ướt đẫm mò hôi lạnh, nhớ tới bài học lần trước, lúc này đây còn không biết sẽ là cái gì đang chờ cô ta.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu ở phía sau, “Cảnh nghiêu, gọi điện thoại cho chủ tịch công ty của Lâm Tử Thường, bảo đối phương đến nơi đây một chuyến, xem nhân viên dưới quyền anh ta, rốt cuộc có bao.
nhiêu ghê tởm.”
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Lâm Tử Thường lại bởi vì lời anh nói, cả người giống như rơi vào hầm băng vậy.
“Giám đốc Lục, anh đừng làm như vậy, anh ngàn vạn lần đừng làm như vậy, tôi thật sự không phải cố ý.
Tôi chỉ là rất thích anh, chỉ nghĩ muốn thu hút sự chú ý của anh mà thôi, chẳng lẽ một người yêu anh cũng là có tội sao?”
“Haha..:⁄¿- ” Lục Hạo Thành vô tình cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô ta, vô cùng châm chọc: “Lọai