Lục Hạo Thành đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, sự có mặt của Tần Ninh Trăn khiến cho anh có cảm giác thế giới này tràn ngập buồn bã, thống khổ, bát an và căm hận đời.
Anh thậm chí còn chán ghét cả phụ nữ, không cho phép người phụ nữ nào tới gần mình.
May mắn là Lam Lam đã xuất hiện, bù đắp lại tất cả.
“Cố An An đâu?Bên phía cô ta có động tĩnh gì không?”Lục Hạo Thành hỏi.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu, “Phía cô ta lại không có hành động gì cả.”
“Theo sát chặt chẽ cô ta, đừng để cô ta tạo ra bất cứ sai lầm nào.”
Lục Hạo Thành dặn dò, Lục Hạo Khải rất nhanh sẽ trở thành hai bàn tay trắng, Cố An An không có khả năng cứ im lặng đợi chờ như vậy.
Trước khi Lục Hạo Khải có chuyện, cô ta nhát định sẽ làm ra chuyện gì đó.
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu: “Tôi đã biết, chuyện này cậu không cần lo lắng, đã có người âm thầm giám sát cô ta.
Trước mắt, quan trọng là … Chú ý tới mọi hành động của Tần Ninh Trăn, đều nói chó cùng dứt dậu, chó nóng vội cũng vượt tường, nếu Tần Ninh Trăn cùng đường, còn không biết sẽ làm ra những loại chuyện gì đâu.”
Lục Hạo Thành lạnh lùng cong khóe môi, giọng điệu trầm xuống: “Cảnh Nghiêu, nhóm mấy đứa nhỏ, ba anh em Tiểu Tuấn cùng Phi Dương vẫn cho người âm thầm bảo vệ, về chuyện này cậu không cần lo lắng.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Chuyện này, tôi biết cậu vẫn luôn làm tốt công tác phòng hộ, nhưng để phòng ngừa lỡ như, Lam Lam và cậu cũng nhất định phải được bảo vệ, ngay cả phía dì Mộ cũng thế.”
Chỉ có cách hoàn thành tốt những việc này, họ mới tập trung tinh thần để toàn lực đối phó với Tần Ninh Trăn.
Tâm trạng của Tử Hoành vẫn không thể khá hơn được, bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện kia, cậu ấy dường như thay đổi hẳn thành một người khác.
Chuyện kia tạo thành thương tổn quá lớn đối với Tử Hoành, lại dần dần mắt đi Nhạc Cần Nghiên, cuộc đời cậu ta sẽ chẳng có cái gọi là vui vẻ hạnh phúc nữa.
Mỗi lần nhìn thấy Tử Hoành như vậy, tim anh cũng rất đau.
Mộc Tử Hoành trước kia luôn mang vẻ mặt tràn đầy hưng phần cuồng nhiệt, mà Mộc Tử Hoành hiện tại, tươi cười luôn rất gượng ép.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Hạo Thành trở nên khó đoán: “Cảnh Nghiêu, chuyện mà cậu lo lắng cũng là chuyện tôi lo lắng, chuyện này tôi sẽ cố gắng