Lục Hạo Thành trở lại trong phòng, Lam Hân uễ oải nằm nhoài trên bàn.
Lục Hạo Thành từ phía sau ôm lây cô, “Lam Lam, làm sao vậy?”
Giọng nói gợi cảm, êm dịu mà tràn ngập tình yêu, khiến cho người nghe có cảm giác say mê.
Lam Hân không hề động đậy, cũng không có nói chuyện.
Lục Hạo Thành vừa thấy cô không để ý tới chính mình, cười cười: “Ai chọc công chúa nhỏ nhà chúng ta vậy?”
Lam Hân đáy lòng oán thầm, đầu sỏ gây nên chính là anh đó.
Nhưng mà cô đã mang thai rồi, đứa nhỏ này, tuy rằng không phải sự chờ mong hiện tại của cô, nhưng là kết tinh tình yêu của cô cùng Lục Hạo Thành, cho nên, trên đường trở về, cô vẫn quyết định sinh con ra.
Lam Hân miễn cưỡng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trước mắt, trong sự cao quý mang theo thành thục, ánh mắt đong đầy ý cười đang nhìn mình, cô liền cười nói: “Hôm nay đi dạo phố có chút mệt mỏi.”
Lục Hạo Thành ôm ngang cô lên, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô một cái, “Đi dạo phố quả thật là mệt mỏi, đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Lam Hân vừa nghe lời này, liền nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt đề phòng “Lục Hạo Thành, đêm nay không cho chạm vào em.”
Vẻ mặt Lục Hạo Thành không tình nguyện nhìn qua cô, cô vợ nhỏ này của anh lại có việc gì cáu kỉnh sao?
“Vì cái gì?”
Anh nói lời này vì thật sự thấy tủi thân, nhìn làn da trắng mịn như sứ của cô, anh đã rắt muốn hôn rồi.
Lam Hân chỉ chỉ vào bụng mình, nơi này, đã có thêm một em bé.
Cô còn phải đến bệnh viện làm kiểm tra cụ thể, sau đó mới nói cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn theo hướng ngón tay cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lam Lam, bụng em không thoải mái sao?”
“Vâng”
Lam Hân gật gật đầu, thuận nước đầy thuyền.
WETnn.
Bụng em rất không thoải