Sau đó, cô cần thận lấy hộp quà ra khỏi cửa và giao nó lên xe của cô.
Rồi mới gọi cho Ninh Phi Phi, yêu cầu cô ấy khóa cửa phòng làm việc, và đến nhà để xe đề tìm cô.
Lam Hân chờ khoảng 10 phút, Ninh Phi Phi đi xuống, cô mỉm cười và hỏi, “Phi Phi, khóa cửa phòng làm việc chưa?”
Ninh Phi Phi đeo dây an toàn, mỉm cười và nói, “Giám đốc Lam, đã khóa rồi, nhưng váy cưới thực sự rất đẹp.”
“Vậy sao?” Lam Hân khởi động xe, mỉm cười kỳ lạ và không tiếp tục nói chuyện.
“Đúng rồi, Giám đốc Lam, khi tôi đi xuống, tôi thấy Tiết Tịnh đang lang thang quanh phòng làm việc, tôi đoán cô ấy rất quan tâm đến thiết kế của giám đốc Lam.
Cô ấy là nhà thiết kế của tổ váy cưới, cũng chịu trách nhiệm là trưởng nhóm váy cưới, cô ấy nhát định rất tò mò,lý do cô Hạ tìm cô.”
Lam Hân cười nói: “Tôi nghĩ không chỉ là cô ta tò mò, mà những người trong công ty và những người trong ngành cũng tò mò đấy.”
Cô cũng bắt ngờ khi cô Hạ Thù tìm cô.
“Vâng, giám đốc Lam, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chiếc váy cưới thực sự rất đẹp, rất đắt tiền, tôi nghĩ rằng cô Hạ Thù nhát định sẽ thích nó rất nhiều.” Ninh Phi Phi vừa nói, vừa mong đợi tương lai cũng có thể mặc một chiếc váy cưới tuyệt đẹp và lộng lẫy như vậy, kết hôn với người đàn ông yêu quý của mình.
Lam Hân mỉm cười, giống như ánh mặt trời, dưới cùng của đôi mắt nhấp nháy ánh sáng nóng bỏng, “cô ấy thích, cô ấy hạnh phúc, là thành công của tôi.”
Ninh Phi Phi nhìn Lam Hân hào hứng, mỉm cười: “Giám đốc Lam, tôi đã mất ngủ khi kế hoạch cuộc sống 800 lần rồi, nhưng mỗi ngày đều giống nhau.
Tôi à, là một cô gái mơ mộng, luôn mơ ước một ngày nào đó có thể tìm thấy bạch mã hoàng tử của tôi.
Ninh Phi Phi có một khao cho tương lai, với một nụ cười tươi sáng và hy vọng.
“Ha ha…..” Lam Hân mỉm cười, “Mơ ước là đặc quyền độc quyền của phụ nữ.” Lúc đó, cô cũng thích mơ mộng, mơ: ước rằng ngay khi cô mở mắt ra, cha mẹ ruột của cô sẽ xuất hiện trước mặt cô.
“Nhưng, Giám đốc Lam, tôi thậm chí không thể kiểm soát một vài giờ để ngủ, tôi muốn kiểm soát cuộc sống của tôi, cô nghĩ có thể không?”
“Ha ha……” Lam Hân mỉm cười và liếc nhìn cô ấy, “Phi Phi, vấn đề của cô là, cô biết tắt